EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 316

Những tia nắng mặt trời trên đỉnh núi NamSan biến thành màu

vàng cam, trong phòng rửa tay vọng ra âm thanh gì đó, tôi tưởng là
tiếng nước chảy, nhưng không phải. Tôi quay đầu lại, dỏng tai nghe
ngóng.

Là tiếng khóc của Eun-kyo.

Tôi cũng nghĩ nếu đọc bút ký của nhà thơ, chắc hẳn cô ấy sẽ

rất muốn khóc. Nhưng giờ cô ấy khóc lâu hơn nhiều so với tôi
nghĩ. Không biết làm thế nào, tôi đành đi đi lại lại trong phòng.
Tiếng khóc của Eun-kyo dần to hơn. Không còn cách nào khác, tôi
đành đến trước cửa phòng rửa tay, gõ cửa.

“Cô không sao chứ?”

Không trả lời. Tôi lại gõ cửa, vẫn không có phản ứng. Không thể

đợi thêm nữa, tôi đẩy cửa ra.

Cửa không khóa. Eun-kyo đang ngồi xổm trên sàn phòng rửa tay.

Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?

Là như vậy! Nói ngắn gọn, Eun-kyo đã đốt hết bút ký của nhà

thơ Lee Jeok-yo cùng với nhật ký của tác giả Seo Ji-woo trong phòng
rửa tay. Tôi quá kinh hoàng, đến nỗi cứ đứng như trời trồng há
mồm ra như vậy. Bút ký đó không hề có bản sao.

Eun-kyo khóc ném tàn tro của cuốn bút ký vào thùng rác. “Ông…

ông nội… không có tội gì hết! Ông là nhà thơ… chân chính!” Eun-
kyo dùng bàn tay dính đầy tro đen vừa lau nước mắt vừa nói: “Chú
xem, chẳng phải cháu đã nói rồi sao, ông nội và anh Seo… thân
thiết hơn… so với cháu!”

Cô ấy thật đáng thương, nước mắt và tro đen hòa lẫn vào nhau

khiến khuôn mặt nhem nhuốc: “Nếu cháu bị buộc tội khi đốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.