EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 85

tưởng tượng được tuổi thanh xuân của em, nó giống loài hoa hướng
dương hay trái cam, hoặc loài trái cây nào đó đang dần chín mọng.
Không cần phủ nhận. Giai đoạn của những cái chết của lòng tự tôn
do sự đói khát và bóng mây đen của chế độ độc tài quân phiệt “19/4”
cũng như “16/5”, những cảnh duy tân xám xịt, ảm đạm đó, còn có cả
sự tạo phản đau thương đã diễn ra trong tất cả bước ngoặt của lịch
sử. Tại sao những người trẻ tuổi như em lại phải gánh chịu những
điều này chứ? Tôi hy vọng thời thanh xuân của em sẽ trôi qua thật
lãng mạn, ấm nồng. Thời gian không bao giờ trở lại. Có điều,
những gì mà giờ tôi muốn nói đó là lý do khiến em và tôi không thể
viết thư gửi cho nhau. Giữa những áng văn chương ghi chép lại
những gì đã qua và ngôn ngữ của cuộc sống hiện tại mãi xa vời như
khoảng cách giữa những ngôi sao. Trong thư chứa đựng những áng
văn chương mang tính lịch sử của tôi, nó không những chỉ là cuộc
sống của em, hơn nữa còn là sự ngăn cách với em. Và cũng chính vì
thế mà bức thư của tôi trở nên như vậy.

Tại sao càng viết, tôi lại càng cảm thấy em cách xa tôi hơn? Đó

không phải là quả thực tôi không biết lý do mình không thể nói yêu
em, nhưng những tầng đoạn thời gian giữa em và tôi phải nói như
thế nào nhỉ? Giống như ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao, tôi
muốn đưa ánh sáng huy hoàng của quãng thời gian tuổi 17 của mình
vào sâu mắt em, đầu em, tim em. Nếu có thể, tôi muốn nó thấm
đượm khắp cơ thể em.

Khi tôi đẹp nhất

Đầu tôi trống không

Tim tôi tê dại

Chỉ có chân tay bóng lên màu nâu bạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.