EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 93

“Cô thì giống tiểu hồ ly.”

“Hồ ly với hổ, con nào nhanh hơn?”

“Cô và tôi thi với nhau thì sẽ biết ngay thôi mà.”

Eun-kyo leo núi cũng rất nhanh nhẹn, nhanh hơn tôi nhiều.

Còn có một lần chúng tôi đi ra biển, là bán đảo Taean

(8)

.

Một thi sĩ đàn em luôn hết lòng vận động cho nền Dân chủ hoá

qua đời nên tôi tới chia buồn. Seo Ji-woo và Eun-kyo cũng đi theo.
Chúng tôi ở lại ngoài bờ biển một thời gian khá lâu. Eun-kyo tung ta
tung tăng, giống như con bê vừa được rời chuồng, nô đùa khắp
nơi. Nước biển lúc ấy rất trong xanh, mặt trời thì vô cùng ấm áp.

“Ông cũng xuống nước đi mà!”

“Mặc kệ tôi!” Tôi ngồi trên bờ cát xua xua tay.

Cô bé bắt chước kiểu xua tay, và giọng nói của tôi: “Mặc kệ tôi…”

sau đó lại quay người cưỡi lên những con sóng.

“Ven biển phía xa có một túp lều cỏ, trong đó có một thiếu nữ

và một ông bố sống cùng nhau…” Như thói quen, cô bé lại cất
tiếng hát bài đó.

Eun-kyo chính là “Clementine

(9)

trong tình yêu của tôi”. Sau khi

chạy nhảy một mình nô đùa thỏa thuê, cô bé chạy về bên tôi, ngồi
duỗi dài chân, vừa vốc cát nghịch vừa nói: “Ông nội, cháu đói rồi!”
Đấy đâu phải chuyện gì đáng cười chứ, thế mà cô bé lại cười hì hì.

Hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra. Khuôn ngực và xương quai

xanh của cô bé phập phồng lên xuống, vầng trán lấm tấm mồ
hôi. Dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời, từng giọt mồ hôi óng ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.