“Cô nghe rõ tôi nói nhé, dạo này thầy không được bình thường
lắm...” Một lát sau, tôi lại nói. “Cô không biết thầy là một người
thế nào đâu, ông ấy là người được mọi người tôn kính ngưỡng mộ,
yêu quý. Mà, thầy hiện nay… không phải là ông nội ấm áp của
thường ngày, cô bé ạ!”
“Tôi biết.”
“Cô biết cái gì?”
“Không phải là không bình thường. Chẳng hiểu anh nói cái gì
không bình thường. Ông nội á, ông trẻ hơn anh rất nhiều. Anh già
hơn.”
Tích tắc ấy hình như có thứ gì đó cứa vào tim tôi vậy. Nó đau
nhói. Theo phản xạ tôi ôm lấy lồng ngực bên trái. Rõ ràng dù tôi có
nói gì, Eun-kyo cũng sẽ không thay đổi. Cúp điện thoại rồi, tôi vẫn
còn ôm lấy ngực. “Anh – già – hơn.” Câu nói đó của Eun-kyo cứ
vang vọng bên tai tôi.
Chiều hôm thứ hai, khoảng bốn giờ hoạt động văn học đã kết
thúc. Thầy giáo cùng uống trà với các nhà thơ khác, sau đó khoảng
năm giờ đã dứt khoát đứng lên. Mọi người đều giữ nhưng không
được.
“Thưa thầy, thầy thực sự muốn về sao?” Tôi biết rõ thầy sẽ
đến trường đón Eun-kyo, vẫn cố tình hỏi như thế.
Thầy trả lời: “Tôi muốn nhanh về nhà để nghỉ ngơi.” Tôi tiễn
thầy đến bãi đỗ xe. Thầy sải bước đi, bóng dáng cao lớn của ông
ấy khác hẳn với ngày thường, tràn trề sức mạnh. Dáng ông ấy
ngồi vào ghế lái cũng vậy. Chỉ có mỗi khuôn mặt là toát lên vẻ già
nua mà thôi, nhưng nó lại toát ra sự ương bướng trẻ trung. “Ông nội
trẻ hơn anh nhiều…” Câu nói của Eun-kyo lại vang lên bên tai.