EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 178

“Tôi đi trước đây.” Ánh mắt thầy cũng tràn đầy nhuệ khí.

Đương nhiên nó cũng tràn đầy sự trông đợi, thậm chí khiến người
ta cảm thấy khó hiểu.

Chiếc xe lăn nhanh ra khỏi bãi đỗ. Nó gần như bay vậy. Tôi lại

đưa tay ôm ngực trái theo thói quen. Thầy giáo hôm nay sẽ không
đưa Eunkyo về nhà ngay đâu, chắc chắn sẽ có chuyện gì đấy.
Chiếc xe Ssangyong rời khỏi bãi đỗ một cách đầy ngạo nghễ chứng
thực cho dự cảm của tôi. Dự cảm này đã giày vò tôi suốt từ hôm thứ
sáu. Tôi cảm thấy cả thầy hay Eun-kyo đều đã chuẩn bị tâm lý
quyết chiến để ứng phó.

Tôi phải ngăn lại. Tôi không cảm thấy đó là vì lòng đố kỵ. Từ lâu

nay, tôi luôn là quản gia, người chăm sóc sức khỏe, người giám hộ của
thầy. Ngăn cản sự sụp đổ của thầy, đây mới là việc tôi nên làm.
Trong đầu tôi bỗng nghĩ tới F. Tôi liền vội gọi điện thoại cho quản
lý F của quán cà phê. Quán cà phê X ở gần điểm dừng xe bus cách
trường Eun-kyo không xa, đi bộ đến trường không đến mười phút.

Eun-kyo nói, trước cổng trường, thầy giáo không chở cô ấy mà

phóng xe đi luôn. Đương nhiên cô ấy sẽ không biết chuyện gì, bởi
đó là F.

“Không biết có chuyện gì xảy ra. Nghe bạn tôi nói có cậu thanh

niên tóc vàng chửi ông nội. Bạn tôi đã nhìn thấy.” Eun-kyo nói trong
điện thoại như vậy.

Lúc đó tôi đang ở quán cà phê X. Dạo đó hầu như ngày nào tôi

cũng đến quán đó. Rượu mang lại cho tôi niềm an ủi lớn. Cậu thanh
niên tóc vàng bước vào phòng. Tôi tát cậu ta một cái, rồi vừa đá vừa
đạp: “Đồ láo toét, tôi bảo cậu chửi ông ấy lúc nào? Tôi chỉ bảo cậu
nhận mình là bạn trai của Eun-kyo, dọa ông ấy, điểm mặt ông ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.