EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 180

với thầy khiến tôi sinh ra lòng đố kỵ? Tôi không biết. Tôi cảm
thấy cực kỳ hỗn loạn.

Khoảng mười ngày sau tôi trông thấy thầy. Thầy trèo lên cây

tùng tỉa cành lá. Đó là một cây tùng cao to.“Cây này chắn hết núi
trước mặt.” Thầy nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Nguy hiểm quá, sao thầy không gọi người làm vườn đến giúp?”

“Chỉ cần gặp cây, tôi sẽ thành khỉ.”

Thầy rất giỏi trèo cây – đó là sự thực. Dù cây to cao đến đâu

thầy cũng trèo lên rất nhanh như vượn người Thái Sơn vậy, nhưng
đó là việc của trước đây. Bắt đầu từ vài năm trước, thầy đã không
thể trèo cây rồi, mà tự ông ấy cũng không muốn trèo nữa.

“Thưa thầy, thầy xuống đi ạ. Tôi có mua một chút dâu tây

đến, ngon lắm.”

Tôi và thầy ngồi đối diện trước bàn, ăn dâu tây. Dạo này,

khuôn mặt thầy hình như nhiều nếp nhăn hơn, tóc bạc cũng
nhiều hơn, nhưng lạ là biểu hiện của thầy xem ra rất ôn hòa. Giờ
tôi mới yên tâm. Tuy không phải là chưa dự đoán được sự sỉ nhục mà
thầy giáo phải chịu từ F, nhưng từ những biểu hiện này có thể thấy,
hình như tôi đã hành động đúng.

“Thầy sáng tác thơ chưa ạ?”

“Rồi. Còn có gì sâu sắc hơn nó nữa sao?” Thầy giáo chỉ cây

tùng và cười. Vẫn là nụ cười như trước đây.

Giờ tôi mới thực sự cho rằng thầy đã hoàn toàn thoát khỏi ham

muốn không bình thường với Eun-kyo, trở về trạng thái ban đầu.
Cái nhìn của thầy đối với tôi cũng dường như có tình và bình tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.