EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 183

T

Bút ký của thi nhân

Trầm mặc

rong Phúc Âm Mát-thêu

(1)

nói rằng, đường đến diệt vong là

“rộng mở”.

Đường đến diệt vong của tôi lại chật hẹp và tăm tối. Trong

nhiều ngày sau khi gặp cậu thanh niên tóc vàng, tôi đều khóa trái
tất cả các cửa, nằm bất động trong phòng kín. Mấy lần Seo Ji-
woo đến gõ cửa, nhưng tôi không lên tiếng. Eun-kyo cũng tìm
đến, gọi tôi trước cửa khóa chặt. Để cố gắng cho mọi người thấy
tôi không có nhà, thậm chí đến tối, tôi cũng cố gắng không bật
đèn. Tôi thường để mặc mình đói, khi thực sự quá đói thì mới ăn một
chút. Tôi ngủ rất lâu, rất lâu. Vừa không buồn cũng chẳng vui,
cũng không có cảm giác khinh miệt hay phẫn nộ, dường như một nửa
tâm hồn trượt đi từ cơ thể của tôi, đôi khi tôi còn cảm thấy mình
như đang nằm trong quan tài.

Khoảng ngày thứ tư sau sự việc đó, đã qua nửa đêm, Eun-kyo

đến. Ngủ cũng như tỉnh, khi tỉnh lại giống như là ngủ. Khoảnh
khắc đó chỉ hình như là khe hở của quá khứ và hiện tại.

Tôi ở trong khe hở đó, nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ đi lên

bậc thang gỗ. Thình, thình, thình – là Eun-kyo. Trong trạng thái giả
vờ ngủ, tôi nghĩ đó là Eun-kyo. Hình như ánh trăng đã lên, ánh sáng
trong veo rọi vào từ cửa sổ. Kim đồng hồ lặng lẽ chỉ lúc nửa đêm, nó
vẫn đang tiếp tục chuyển động. Tôi nghe thấy tiếng kéo cổng, liền
lặng lẽ ngồi dậy.

“Ông nội…” Eun-kyo gọi nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.