EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 185

trầm mặc. Rất kiên quyết. Hơi thở gấp của Eunkyo giờ trở nên
rất yên lặng.

Cô bé yên lặng hồi lâu, tôi cũng lặng yên chờ đợi. Không biết

tiếng chó sủa từ đâu vọng tới. Nhưng dù âm thanh đó cũng không
thể phá vỡ sự im lặng trong thế giới của tôi.

Sự im lặng đó tĩnh mịch đến nỗi dường như chỉ cần khẽ nghiêng

tai lắng nghe, là có thể nghe được cả tiếng lá cây bị gió thổi rụng
xuống. Trong sự im lặng ấy, tôi và Eun-kyo nhìn nhau qua cửa kính
và rèm cửa mỏng manh. Đây là khoảng cách ngoài tầm với. Đối với
tôi, so với Eun-kyo, cái chết ở gần tôi hơn.

“Ông nội không nói cũng được. Tuy ông có thể cảm thấy cháu còn

nhỏ, không hiểu gì, nhưng tâm tư của ông nội… cháu nghĩ mình cũng
biết được ít nhiều.”

Eun-kyo lại bắt đầu thì thầm thổ lộ, đưa tay sờ cửa kính. Tôi

cảm thấy dường như có thể nhìn thấy vân của năm ngón tay xòe ra
như nan quạt của cô bé. Nhưng thật kỳ lạ, tôi vẫn không làm gì cả.

Chúng tôi ở rất gần, gần đến nỗi tôi chỉ cần thò tay ra là có

thể sờ được vào tay và mái tóc đẹp của cô bé. Nhưng sự trầm mặc của
tôi vẫn rất kiên quyết. Cuối cùng, Eun-kyo cũng hiểu, cô bé không
thể mở được then cửa trầm mặc của tôi.

“Ông nội không cho đến, cháu sẽ không đến nữa. Vì vậy, ông

không cần phải vì cháu mà tự nhốt mình trong nhà tù.” Tiếng
Eun-kyo nghe ấm áp như tiếng của mẹ vậy. “Hồi còn trẻ, chẳng
phải ông nội cũng đã ở mười năm trong tù đó sao? Nếu ông cứ cầm
tù mình như thế, cháu cũng chẳng thể học được, có lẽ cũng không
thể vào được đại học. Eunkyo không đến nữa, ngày mai ông nội hãy
mở cửa ra nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.