EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 187

lỗ” như tôi nằm khóc một trận thật sảng khoái. Vậy mà vẫn có nước
mắt đấy, thật thần kỳ!

Ngày hôm sau, tôi mở cổng chính.

Ánh mặt trời sáng lóa. “Cháu nghĩ... mình cũng hiểu được chút ít

tâm tư của ông nội…” Tôi nghĩ đến lời nói của Eun-kyo. Vì câu nói
ấy mà tôi mới có thể tin tưởng cô bé. Cô bé có thể sẽ không đến
nữa. Tôi tự lẩm bẩm một mình, đó là ly biệt. Sau đó, tôi bắt đầu làm
tổng vệ sinh ngôi nhà. Khi lau nền nhà, tôi làm giống như hồi nhỏ

lớp học, chổng mông lên cao, đẩy về phía trước. Lúc lau kính, cũng

giống như Eun-kyo vậy, hà hơi thật mạnh, rồi dùng giẻ lau thành
tiếng “rin rít”. Nhưng buồn đau không vì thế mà mất đi. Không
thể chết được là sự buồn đau lớn nhất.

Như nằm mơ vậy, tôi vừa tỉnh lại trong cơn mơ. Tôi coi Eun-kyo

là ai nhỉ? Tôi cầm khăn lau đứng bần thần nghĩ. Năm nay cô bé 17
tuổi, lứa tuổi như hoa như ngọc... Cứ nghĩ đến điều ấy, trái tim tôi
lại đổ sụp xuống như một hố cát. Tôi đã từng có lúc có ham muốn
với Eun-kyo, lại đã từng có lúc coi cô ấy là sự bù đắp cuối cùng cho
tuổi thanh xuân một đi không trở lại của mình. Đó là sự thực, đó cũng
là phạm tội ích kỷ. Một người muốn dung túng ham muốn bản
năng như tôi – một khía cạnh cầm thú ấy rốt cuộc ẩn giấu ở đâu
trong bao năm dài nhỉ? Nó trú ngụ trong mạch máu nào của tôi? Ở
trong thùng phân nào của tôi? Lòng tự tôn mà tôi kiên quyết giữ đã
bị đóng đinh trong hiện thực bẩn thỉu. Tôi không bằng cả chiếc giẻ
lau này. Cũng có thể tôi chỉ là ảo ảnh mà sống đến tận bây giờ.

Tôi chết cũng chẳng có gì đáng hối tiếc, nhưng lại không chết,

vẫn đang lau kính cửa sổ, điều này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi đã từng nghĩ trong lịch sử của sự nhục nhã, tôi chưa hề bán mất
lương tri, không để lòng tự tôn của mình bị diệt vong mà thôi. Nhưng
lương tri và sự tự tôn không còn chút nào nữa, những điều mình tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.