EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 191

muốn nói rõ cái gì cả. Tôi lấy tay vuốt tóc. Ngọn núi phía trước
nhìn lên sao xa quá.

“Cháu rất thích ông nội, luôn ước giá như ông là ông nội của cháu

thì tốt biết mấy. Cháu cũng thích đến nhà ông nội để dọn dẹp.”

Tôi trầm lặng không nói, gió lướt qua mỏm núi phía trước, tôi

nghe thấy rõ tiếng gió ấy.

Eun-kyo tiếp tục: “Cháu vốn rất muốn học múa. Mãi đến

năm thứ nhất trung học, cháu mới được học ở trường múa. Mỗi khi
lau đến phía cao của cửa kính, ngón tay cháu thường nhảy nhót. Đó
là lúc cháu nghĩ những lúc mình đang học múa.” Hai tay cô bé ôm
đầu gối, tỳ cằm lên nó, trông giống một con thú nhỏ đang ngồi
sưởi nắng. “Cháu còn cho rằng lên đại học đương nhiên cũng sẽ thi
vào khoa múa, nhưng rồi nguyện vọng của cháu đổi thành khoa công
nghệ máy tính. Nghe nói mai sau đi làm sẽ dễ kiếm được việc và
kiếm được tiền, mẹ đã để cháu đi học.” Nói đến đây, cô bé lại trở
lại với điệu bộ thường ngày, lại cười hì hì.

“Tôi phải lên đỉnh núi.” Tôi trả lời sang vấn đề khác, sau đó

bước xuống phiến đá.

Eun-kyo vẫn ngồi đó. Tôi đi lướt qua cô bé, cảm nhận thấy ánh

mắt của cô bé đang nhìn tôi chăm chú.

“Ông nội... còn… bất hạnh… hơn Eun-kyo.”

Câu nói ấy cô bé như đang lẩm bẩm một mình vậy, rất nhỏ, phải

cố gắng lắm mới nghe thấy. Trái tim tôi lại giăng thêm nhiều
vướng mắc.

Mùa hè giống như một đội quân đi chinh phục, không ngừng

tiến quân đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.