EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 200

Nhìn đứa trẻ đáng yêu, vô cùng vui

Thằng nhóc đáng yêu này, mọi người đều thích, đều muốn
trêu nó

Thằng bé yếu đuối như vậy, thì giống bà già thấp bé ấy

Cũng không có răng, không có tóc giống như bà ta.

(Trích từ Sự tuyệt vọng của người phụ nữ già của Baudelaire.)

Vì vậy, tôi nghĩ Seo Ji-woo mắc phải tội không thể tha thứ được,

phải kết thúc bằng cái chết. Cậu ta phản bội lại thầy giáo của
mình, coi sự già yếu là “phạm tội” và “dị dạng”, không chỉ là đơn
thuần sỉ nhục và phản bội tôi − người thầy của cậu ta, mà là sỉ nhục
và phủ nhận quy luật sinh tồn của toàn thể nhân loại, tất cả sinh
vật. Quy luật ấy bắt buộc tất cả các sinh vật phải chịu đựng, đang
chịu đựng và sẽ chịu đựng. Trong sự tồn tại mà cậu ta đã phủ định, sỉ
nhục đương nhiên sẽ bao gồm cậu ta nữa, vì cậu ta rồi cũng sẽ già
yếu đi theo quy luật tự nhiên. Suy ra, cũng có thể nói cậu ta đang
phủ định và sỉ nhục chính cậu ta, đây cũng là sự phạm tội không thể
tha thứ được. Không phải là phạm tội thông thường, mà là phạm tội tà
ác, điên cuồng, ngang ngược. Cho nên, tôi làm sao có thể tha thứ cho
cậu ta được?

Nhưng, hai ngày sau Seo Ji-woo đến, từ giọng nói đến nét mặt,

tôi không hề để lộ ra ngoài bất cứ một biểu hiện gì cả. Cậu ta rất
“ngốc”, nên hẳn nhiên cái gì cũng không biết. Để che giấu sự phẫn
nộ của mình, tôi cố ý lảng tránh ánh mắt của cậu ta: “Phiền phức
quá, tạm thời cậu đừng đến nữa.” Tôi chỉ nói như vậy. Tôi cần thời
gian. Một người như tôi còn sống được mấy ngày nữa nhỉ. Để che
giấu sự phẫn nộ về việc phản bội ác độc của Seo Ji-woo và “tội” của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.