EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 230

anh ta vậy. Anh ta chắc không biết nhà thơ Lee Jeok-yo là ai,
nhưng lại nhận ra Seo Ji-woo chính là tác giả cuốn Trái tim. Suốt
dọc đường từ thành phố về đây luôn nói về cuốn sách đó. Tôi
thấy khó xử vô cùng, nhưng đành nhẫn nhịn, xin lỗi anh ta: “À, thật
xin lỗi. Sau khi xử lý chống thấm xong tôi sẽ lại gọi anh.” Giám
đốc công ty thiết kế nội thất không nói năng gì, chỉ vẫy tay rồi ra
về.

Nếu sự việc kết thúc như vậy thì chắc cũng không có gì đáng

nói. Nhưng sau khi tay giám đốc kia về rồi, bỗng thầy mở toang
cửa, hét toáng lên, điều đó khiến trái tim tôi cực kỳ vô vị.

“Ai nói sẽ dán lại tường chứ? Việc gì cần phải gọi anh ta tới? Lẽ

nào việc dán tường hay không cũng đều phải theo ý cậu?”

“Dạ, tôi không có ý như vậy. Năm ngoái cũng chưa dán tường

tầng hai, cho nên tôi mới nghĩ nhân dịp này làm cho căn phòng sạch
sẽ, khô thoáng thì tốt hơn.”

“Thật không hiểu biết gì cả, chỉ nguyên chuyển chỗ sách này, cậu

nghĩ rằng một hai người là xong à?”

“Việc này... tôi cũng sẽ giúp vận chuyển, còn có cả Eun-kyo nữa.”

“Eun-kyo là một cô bé yếu đuối, cậu nhắc tới cô ấy làm gì? Ôi,

thật đúng là quá ngu ngốc…” Thầy lại đóng “sầm” cánh cửa một
lần nữa.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà tận hai lần thầy mắng tôi

ngu ngốc, điều ấy khiến tôi bốc hỏa. Không nói tới câu thứ hai,
tôi liền đi ra ngoài. Tôi siết chặt nắm đấm, đầu óc nóng bừng
bừng, ý thức rất rõ câu chửi thề: “Đúng là ông già xấu tính…” –
câu ấy tôi buột miệng nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.