EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 231

Câu ngu ngốc tôi đã nghe tới hàng nghìn lần. Hiện nay tôi cũng

đã 38 tuổi, dù gì thì tôi cũng là một tác giả có tiếng trong xã hội.
Trước đây tôi còn trẻ thì nói vậy cũng còn chấp nhận được. Nhưng
nay, với một thân thế như vậy, ông ấy lại ngang nhiên làm nhục tôi
trước mặt người khác, điều đó thực sự tôi không thể chịu đựng được,
và nó cũng khiến tôi dù muốn tôn kính thầy cũng khó có thể làm
được nữa. Nhớ lại những lúc trước đây, không biết bao lần tôi bị coi
thường. Nghĩ lại, hình như tôi không phải là học trò, mà là nô tỳ của
ông ấy mới đúng. Ông ấy hình như cũng chưa bao giờ coi tôi là một
con người thực thụ. Số tiền 600.000 nghìn mà tôi lấy từ chỗ giám
đốc nhà xuất bản tương đương với một năm tiền lương. Tôi không
có gì cảm thấy hổ thẹn với lương tâm cả. Nếu lần sau còn làm nhục
tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ độp lại. Bây giờ nghĩ lại, thầy giáo quả
thật đúng là một ông già cực kỳ xấu tính. Nếu không phải là tôi, liệu
sẽ có ai tình nguyện ở cạnh một người bệnh tật đầy người như ông
ấy chứ? Thứ tôi có được từ ông ấy quá ít, mà thứ cho ông ấy thì
rất nhiều. Lẽ nào không phải vậy sao?

Tôi lại đến quán cà phê X, mới sáng sớm đã nốc đầy rượu,

uống đến say bí tỉ.

Ngẫm nghĩ tôi thấy, nhất định phải có chuyện gì đó, nếu không

hôm nay thầy đã không vô duyên vô cớ nổi giận lôi đình như vậy.

Xử lý chống thấm ở tường ngoài xong, cánh thợ đều đi hết,

chừa lại mấy thùng rỗng lăn lóc ngoài ban công, việc này giờ cũng
trở thành tai ương. Thầy đi ra đi vào liên tục đá vào những thùng
rỗng đó, hằn học nói: “Làm việc phải sạch sẽ, gọn gàng chứ! Thế
này là sao?” Nói xong, thầy lại đóng cửa “rầm” một cái bước vào
phòng.

Tuy rất muốn giận, nhưng tôi vẫn nhịn. Không nói không rằng,

tôi lẳng lặng bê mấy chiếc thùng ra ngoài cổng. Tôi đang chờ đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.