EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 234

Tôi tuyệt đối không được thua thầy. Tôi thầm nhủ trong lòng

như vậy.

Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua, thầy mở cửa bước ra.

“Thầy... thầy hãy tha thứ cho tôi. Tôi cũng sẽ không bao giờ làm
như vậy nữa. Tôi biết tôi sai rồi.” Tôi nói trong nước mắt.

Thầy chỉ “hừ” một tiếng.

“Tôi sẽ không… đứng dậy, chừng nào thầy chưa tha thứ cho tôi.”

“Cậu thật nhẫn nại, thật nhẫn nại. Cố nhớ xem mình còn có điều

gì lừa dối nữa không?”

“Không… không có gì nữa. Sao tôi dám có gì lừa dối nữa? Không

có, thầy ạ.” Tôi nói kiên quyết.

Mãi một hồi lâu vẫn không thấy thầy nói gì, chỉ đứng im nhìn

ra sân. Hình như thầy vẫn còn tức giận, lại hình như rất thất vọng,
cũng hình như đang kìm nén đau thương... đó là một biểu hiện
khiến người khác không thể đoán ra được.

“Nếu không phải được ở bên thầy, tôi... tôi đã chết từ lâu rồi.”

Lúc này, thầy bỗng thở dài một tiếng, sau đó cất tiếng:

“Xuống pha tách trà Ssanghwa mang lên đây, cái cậu này!”

Chỉ một câu nói này thôi cũng khiến người khác cảm động khóc

không nên lời. Mũi tôi cay xè, khóc không thành tiếng. Tôi đã nhìn
thấy thắng lợi. Cuối cùng thầy vẫn thua trước người có sức dẻo
dai như tôi. Tôi chạy băng băng xuống nhà dưới đổ đầy ấm nước
điện.

Dự báo là có mưa phùn, nhưng hóa ra lại là một trận mưa ào ào. Cả

ngày tôi ngồi bên bàn sách viết tiểu thuyết ngắn, quyết tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.