EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 299

“Cười gì vậy?”

“Anh... ha ha... trông giống chú lừa.”

“Quạ cười lợn đen. Ha ha, câu tục ngữ này ở chỗ các ông cũng

dùng đấy.” Người bán vé nhìn tôi, phá lên cười to còn khủng khiếp
hơn tôi.

Dù thế nào, tên của tôi cũng đã đăng ký trong danh sách người

đợi xe rồi. Cứ đợi thế, trước khi mùa xuân đến rất có thể tôi cũng
có thể được ngồi lên xe ngựa. Trong thời gian ngồi đợi, tôi nghe
thấy mọi âm thanh của thế giới, thường là tiếng cười, giống như
nhà thơ người Pháp - Henri Michaux

(2)

vậy.

Khi thời thanh niên kết thúc, tôi lạc vào một ao đầm nào đó, chỗ

nào cũng phát ra tiếng gào thét. Có người nói với tôi: “Nếu không
có dũng khí tự gào thét với mình, vậy có nghĩa là ông cũng không thể
hiểu được tiếng gào thét ấy, cho nên giờ hãy gào thét lên đi.” Nhưng
tôi không thể gào thét được.

Mấy năm qua đi, tôi trở nên vững chắc hơn trước. Tôi nghe

thấy có tiếng gì đó kêu kẽo kẹt. Chỗ nào cũng có thể nghe thấy âm
thanh kỳ dị đó. Tôi cũng muốn phát ra âm thanh ấy, nhưng đó
không phải tiếng kêu mà cứ mím hai môi lại là có thể phát ra được.

Âm thanh kẽo kẹt ấy kéo dài hơn hai mươi năm. Tất cả các vật

thể đều phát ra đủ thứ âm thanh, đến tiếng gào thét cũng nghe
càng ngày càng rõ. Tôi bắt đầu cười lớn. Giờ đây tôi đã mất hy
vọng, bởi vậy trong tiếng cười của tôi có các kiểu tiếng gào thét, có
cả tiếng kẽo kẹt. Cứ thế, tôi vừa tuyệt vọng đồng thời cũng rất
thỏa mãn.

Nhưng tiếng gào thét không dừng lại, tiếng kẽo kẹt cũng không

dừng lại, tiếng cười của tôi cũng không thể dừng lại được. Cho dù khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.