EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 297

quan hệ đầy bi kịch giữa nhà thơ Lee Jeok-yo và tác giả Seo Ji-woo.
Cảm giác những điểm nghi hoặc bỗng chốc được giải tỏa toàn bộ.

Trường đại học mà Eun-kyo đang theo học hiện ra ở cửa sổ xe bên

phải. Đám sinh viên trẻ trung đang tụm thành từng nhóm lần lượt đi
ra từ cổng.

“Đại học, thật không giống với những điều cháu tưởng tượng.”

Eun-kyo mãi bây giờ mới lên tiếng: “Thời gian đầu bận tối mắt
tối mũi, khi lấy lại được tinh thần rồi, kỳ thực thấy cái gì cũng
không phải. Tại sao cứ chỉ lo học hành bạt mạng như vậy? Bạn bè
cháu đều hối hận cả. Cháu cũng vậy.”

Xe đi qua cổng trường. Cô ấy thò đầu nhìn vào trong sân, nói

một câu không ăn nhập. “Cháu... à... chú luật sư, cháu đang viết…
thơ.”

“Thơ?” Tôi rất kinh ngạc, quay đầu nhìn cô ấy. Lúc này tôi mới

biết tại sao càng ngày cô ấy càng sâu sắc. Cô ấy yên lặng nhìn vào
khoảng không xa xăm phía đối diện trường đại học.

“Cháu cũng không biết. Khi học trung học cháu còn muốn học

múa, thế mà có một hôm phát hiện mình đang viết thơ một cách
điên cuồng, một người đến thơ là cái gì cũng không biết, thế mà
lại viết thơ, có buồn cười không?”

“Không buồn cười!”

“Có lúc… cháu rất ghét ông nội…” Câu cuối của cô ấy, cố

gắng lắng tai nghe lắm tôi mới nghe được.

Đang ở gần tòa nhà văn phòng luật sư. Hôm nay là một ngày đẹp

trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.