T
Bút ký của thi nhân
Bức thư cuối cùng viết cho Eun-kyo
ôi đã mua xong chiếc vé xe ngựa hẹn trước đến với cái chết.
Nghe tôi này, “trinh nữ” của tôi – Han Eun-kyo. Tối qua,
trong mơ, tôi đã đến chỗ bán vé ở một thế giới khác để định ngày
chết. “Nếu có thể, tôi muốn được ngồi trên xe ngựa ngay ngày
hôm nay.” Tôi vừa nói vậy, người bán vé liền mỉm cười trả lời. “Vẫn
còn nhiều hành khách đang đợi kia kìa.”
Người bán vé mặt dài, tai cũng dài, giống hệt một chú lừa. Anh ta
trông rất buồn cười, tôi không nhịn được liền cười phá lên.
“Chúng tôi không thể phát vé theo nguyện vọng cá nhân, nhưng
chúng tôi có thể đăng ký tên ông vào danh sách những người đợi xe.”
Nghe anh ta giải thích xong, tôi rất bực tức. Cả đời đã phải xếp
hàng, lẽ nào ở đây tôi cũng phải vậy sao?
“Nếu muốn, chúng tôi có thể bán cho ông các loại công cụ. Có
rất nhiều dao và súng các loại, cả dây thừng ni-lông, dây thừng lụa,
loại rẻ còn có lưỡi dao cạo. Nhưng một khi đến đây chịu xét xử, thì
ông sẽ không nhận được sự xét sử chính thức của chế độ tam thẩm
được tôn kính. Dù vậy, ông vẫn còn muốn sử dùng công cụ nữa chứ?”
Người bán vé bổ sung thêm.
Tôi lắc đầu. “Không, tiếp tục đợi là được chứ gì? Được xét xử
chính thức vẫn hơn.” Người đó nhún vai, tôi lại không nhịn được, cười
phá lên. Bởi tai người bán vé dài quá, cứ đung đưa theo gió.