EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 300

cười cũng có cả những nỗi khổ đau, nhưng vì sự thỏa mãn của nội tâm,
đành mang các âm thanh ấy vào trong nụ cười.

Thế giới đáng ghét này, thời gian trôi đi như vậy. Thời gian,
hiện tại cũng đang trôi đi…

(Trích từ tác phẩm Tiếng kẽo kẹt của Henri Michaux.)

Hôm nay cô mua một bó hoa sao đến tặng tôi. Tôi mơ hồ chỉ

nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của nó.

“Ông nội... ông xem này. Cứ nhìn hoa sao là cháu lại nghĩ ngay

đến dải ngân hà.”

“Dải ngân hà kia đấy!” Giọng tôi đục ngầu.

Tôi ngồi trên giường bên phòng sách, cô ngồi trên ghế của

phòng sách. Giữa cô và tôi có một chiếc rèm mỏng tết bằng lau.
Mười mấy ngày trước, tôi đã tự tay treo nó lên để che đi cái giường.

“Nếu cuốn rèm lên hoặc đi qua cái rèm đó, tôi sẽ không bao giờ

gặp cô nữa!” Chiều hôm đó tôi đã dọa cô như vậy.

Cô vừa dẩu môi vừa nói: “Cái gì ạ, thật trẻ con!”

Từ hôm treo rèm, hôm nay là lần thứ ba tôi gặp cô.

Khắp mặt tôi chi chít những biểu hiện của bệnh tật, trông xấu

hơn ai hết. Không chỉ là vết đồi mồi, tóc rụng từng nhúm nhỏ,
mà mặt cũng phù lên, hố mắt sâu trũng. Bác sĩ nói khối u đã di
căn đến gan. Không chỉ bệnh suy thận, mà bệnh viêm võng mạc
biến chứng của tiểu đường cũng đang dần nghiêm trọng, đến mức
nhìn mọi thứ đều rất mơ hồ, phải đeo chiếc kính mới lắp mới có
thể cố nhìn rõ nét chữ. Bác sĩ cảnh cáo có thể sẽ hoàn toàn không
nhìn thấy gì, điều đó có thể rất nhanh chóng sẽ xảy ra thôi. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.