FREDDY VÀ KẺ MẶT MỊT - Trang 115

Freddy cúi xuống con chuột. “Đáng lẽ ta phải biết chứ nhỉ,” chú nói,

“lão Simon lởn vởn quanh đây thì đám gia đình còn lại của lão làm sao ở xa
được. Nhưng cả đám bọn mi lâu nay ở đâu thì ta chịu. Bọn mi lâu nay
không thể sống trong Rừng Lớn được, và...”

“Ai bảo bọn này không sống được?” Ezra quạt lại. “Bọn tao làm việc

cho Mặt Mịt, như tao đã nói mày rồi đó. Và... ôi trời... nếu nghe được
chuyện này, gà trống ơi, ông ấy sẽ cho mày lên bờ xuống ruộng!”

“Chà, thực vậy,” Charles nói giọng hối lỗi, “phải như tôi biết...”
“Im nào, Charles,” Freddy cắt ngang. “Anh đã thắng Ezra trong một trận

đấu không gian lận. Giờ đừng có thụt lui lại thế chứ. Thêm nữa, tôi không
tin là có Mặt Mịt nào đâu. Tôi cho rằng Simon và bè đảng của lão đứng
đằng sau tất cả những vụ trộm cướp này. Chắc chắn chúng có một nơi ẩn
náu bí mật đâu đó quanh đây... bởi vì chúng sẽ không dám sống thử trong
Rừng Lớn...”

“Ồ, chúng tao không dám á!” Ezra xen vào. “Và mày không tin có một

Mặt Mịt hả? Chứ đêm qua mày bỏ chạy vì cái gì vậy, lúc ông ấy từ trên cây
lạng xuống rượt theo mày ấy?”

“Chà,” Freddy nói giọng nghi ngờ, “hắn không làm ta bị thương gì mấy.

Nhưng giả sử có một Kẻ Mặt Mịt, và giả sử mi làm việc cho hắn, như mi
nói ấy... Chà, dĩ nhiên rồi,” chú kêu lên, “nét chữ viết trên những cái thư kia
là của mi, Ezra. Ta nhớ ta từng dạy mi viết, mi luôn luôn viết chữ d có một
cái ngoặc tức cười. Ta cứ thắc mắc đã từng thấy ở đâu. Thì ra chính mi đã
viết những cái thư dọa nạt đó.”

“Dĩ nhiên, ta viết,” con chuột cống cứng cỏi đáp lại. “Ông chủ - ý ta là

Mặt Mịt ấy - ông ấy viết chữ đẹp, nhưng rắc rối là chữ ông đẹp quá đến nỗi
chẳng ai đọc ra. Thế là khi ông ấy muốn viết những bức thư làm sao để
những đứa ông ấy gửi phải đọc được, ta đã viết cho ông ấy.”

“Thư dĩ nhiên là để đọc được,” Freddy nói.
“Cũng không hẳn thế. Thư của Mặt Mịt chẳng phải thế. Giả sử ông ấy

muốn viết một bức thư để dọa một con nào đó đi, ông ấy viết bằng nét chữ
đẹp của ông ấy, và ký ‘Mặt Mịt’. Con vật kia nhận thư, và cố đọc mà không
đọc được. ‘Ối trời ơi,’ con ấy nói, ‘làm sao bây giờ?’ Nó biết chắc lá thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.