FREDDY VÀ KẺ MẶT MỊT - Trang 43

mình, “chưa bao giờ biết sợ là gì. Không, anh bạn trẻ ơi, trái tim Bảo Kê
này chưa khi nào run sợ trước hiểm nguy. Nhưng vì Freddy không ở đây,
tôi tự hỏi, làm thế thì được gì nào? Để chứng tỏ được gì nào?”

Nhưng Weedly không nghe nữa mà đã bắt đầu bước xuyên rừng. “Tôi sẽ

nói bọn họ là ông không chịu đi,” nó gọi với lại. Và Charles, sau một lúc
lưỡng lự, thở dài và lẽo đẽo theo sau.

Cùng lúc đó Freddy cũng thấy mệt vì chờ đợi. Nãy giờ chú ngồi dưới cái

cây, đặt những từ kết thúc cho bài thơ chữ K của cuốn sách mẫu tự. Bài thơ
ấy như thế này.

KIẾN, KHÁ KHEN... KHAM KHỔ, KINH KHỦNG
Kiến ta bận rộn làm cả ngày
Không dừng không nghỉ lấy một giây.
Vác thứ to hơn mình gấp bội,
Không than, không khóc, chẳng cù nhây.
Thậm chí khi leo những cuộng hoa,
Kiến luôn luôn chạy, chẳng nhẩn nha.
Yêu công tiếc việc, không biết mệt,
Đừng hòng hổn hển, mồ hôi ra.
Ấy dù thán phục nghị lực kiến
Thực tình tôi chẳng thích thú chi.
Freddy khá hài lòng với bài thơ, và tôi nghĩ chú có quyền để hài lòng.

Nhưng Charles và Weedly đâu? “Biết đâu họ đã không ép Charles khởi
hành nổi,” chú nghĩ bụng. “Chà, thế thì mình ra thôi.” Chú bắt đầu quay về,
rồi bỗng dừng lại. “Hừ,” chú nói, “nếu Charles không đi, và mình cũng
không đi nốt, tất cả sẽ nói là hai đứa dàn xếp với nhau để khỏi đi. Họ sẽ nói
hai đứa đồng lòng ở nhà, vì sợ mà. Nhưng nếu mình đi còn Charles không
đi, khi đó chính Charles mới là kẻ phải giải thích. Có Trời biết đấy, mình có
muốn vào rừng làm gì, nhưng nói cho cùng, lần trước có gì xảy ra với mình
đâu nhỉ.” Vậy là chú quay lại mà đi tiếp.

Khi tới được con đường ngăn cách giữa khu rừng nhà Bean với Rừng

Lớn, Freddy lưỡng lự mất một phút, nhưng rồi chú vẫn sang đường, cắm
cúi bước sâu vào những bóng cây của cánh rừng phía bên kia. Chú không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.