FREDDY VÀ KẺ MẶT MỊT - Trang 46

Thế là chúng mang Charles tới bên suối, và sau khi đã té nước lên y, vỗ

vỗ vào cánh y, xong làm tất cả những việc mà người ta vẫn làm khi có ai đó
bị ngất, thì Charles mở mắt ra.

“Tôi ở đâu đây?” y hỏi yếu ớt.
“Ổn rồi, lão trai già,” Freddy nói. “Anh dậy được không đấy? Đây, đặt

một cánh lên vai Weedly và cánh kia lên vai tôi, chúng tôi sẽ giúp anh về
nhà.”

Thật chẳng dễ dàng gì để hai con heo đưa được con gà trống xuyên

ngược rừng. Y dựa vào chúng nặng trĩu, và mỗi khi ngã nhào thì than thở ơi
là than thở.

“Đừng có giục tôi!” y nói. “Tôi đang cố hết sức rồi đây.”
“Chúng tôi không muốn giục anh,” Weedly nói, “nhưng chúng tôi nghĩ

anh nên về nhà càng sớm càng tốt. Henrietta chắc lo cho anh lắm.”

“Ôi, Henrietta tội nghiệp của tôi!” Charles thở dài. “Cô ấy có biết tay

chồng nhiệt thành của cô ấy đã phải đối diện với những nỗi kinh hoàng thế
nào đâu!”

“Thế nên anh cần phải về nhà và kể chị ấy nghe,” Freddy nói. “Chị ấy sẽ

rất tự hào về anh cho mà xem. Chà, anh đã gặp Mặt Mịt rồi cơ nhá.”

“Hả?” Charles nói, nhổm dậy. “Sao, vậy sao, vậy hả? Bọn họ sẽ tự hào

về tôi, đúng không? Ồ, tự hào về các cậu nữa, dĩ nhiên rồi. Biết đâu họ lại
tặng chúng ta một cuộc diễu hành ấy chứ, hả Freddy?” Và y thôi không dựa
vào hai con heo nữa mà vội vàng phóng đi trước, nhanh hết cỡ.

Freddy nháy mắt với Weedly. “Đúng ra chúng ta phải nghĩ tới điều đó từ

trước,” chú nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.