FREDDY VÀ KẺ MẶT MỊT - Trang 64

... và chậm chạp bước về phía cánh rừng
Phải lúc khác hẳn Freddy đã thấy chuyện này thực tức cười, nhưng hôm

nay trong đầu chú đang có việc rất hệ trọng, và chú không để ý lắm tới bọn
súc vật. Chú cứ lì lợm mà đi, mắt dán xuống đất, tự nói với mình, “Rừng
Lớn tuyệt đối an toàn,” chú lẩm bẩm. “Mình biết là nó an toàn mà. Chẳng
có gì để sợ. Chẳng có gì.” Và rồi chú rút một miếng bìa nhỏ trong túi áo ra,
trên đó, trước khi rời nhà, chú đã đánh máy mấy chữ: “Chẳng hề có Mặt
Mịt.” “Đó,” chú tự nhủ, “hiểu chưa? Rõ rành rành trắng đen ra đây này.
Chẳng có con thú nào như thế cả.” Bởi Freddy, giống như rất nhiều kẻ
khác, thấy sự việc được in ra hẳn hoi thì dễ tin hơn là chỉ được nghe kể.
Ngay cả đó là do chính mình in ra.

Chú đi ngược theo dòng suối vào rừng, thỉnh thoảng lại đọc miếng bìa

để tự trấn an. Khi tới cái hồ nơi Theodore sống, chú ngồi xuống nghỉ một
phút. Ngay lập tức, nhô lên khỏi một phiến lá súng vắt ngang hồ, có hai con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.