FREUD THÂN YÊU - Trang 1017

khiến lưỡi cô đau, tri giác như bị anh hút mất, đất trời quay cuồng chao đảo,
nóng bỏng đến độ muốn ngất. Vậy mà mùi hương giữa hàm răng anh khiến
cô lưu luyến, tuy người không có sức, nhưng theo bản năng kề tới ôm lấy
cổ anh, cho anh lời hồi đáp tốt nhất. Cuối cùng, anh dằn lại nỗi thấp thỏm
và lo lắng nơi đáy lòng, vuốt ve gò má nóng hổi đỏ bừng của cô rồi ôm cô
vào lòng.

Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, cánh tay mềm mại yếu ớt ôm lấy tấm

lưng căng đầy của anh, yên lòng cảm nhận hơi ấm và sự tĩnh lặng quen
thuộc trong vòng tay tay anh. "Trở về bên anh rồi, tốt quá!"

"Ừ, tốt quá!” Anh ôm cô gái nóng như lò lửa nhỏ, khẽ đáp.

Cô tham lam hít vào, ngửi mùi hương trên người anh rồi bỗng nhớ ra gì

đó, vội ngẩng phắt đầu lên. Bởi vì hơi nóng, đôi mắt như nước càng long
lanh, phủ trong sương mù: "Nước giội lên chân anh có đau lắm không? Lúc
ấy em kéo dài thời gian, thầm nghĩ anh sẽ tự thôi miên."

"Không sao cả." Anh an ủi, "Không như em."

Anh vuốt nhẹ lưng cô, mắt hơi tối đi, nói: "Để Hoài Sinh thôi nghi ngờ,

chỉ có thể làm vậy. Sao em biết là anh?"

"Trong mắt người ngoài, anh và Ngôn Hủ giống nhau như đúc, nhưng

đối với em, Ngôn Hủ nhiều lắm chỉ có bảy tám phần giống anh thôi." Giọng
cô hơi yếu, lời lẽ lại toát lên niềm tự hào, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn
anh đầy mong đợi, "Còn anh, sao biết em không phải Chân Tâm?"

"Cảm nhận." Anh đã nói từ lâu rồi, anh sẽ không nhận nhầm Chân Ý của

anh.

Cô nhoẻn môi, cổ hơi mỏi đành hạ thấp xuống dựa vào ngực anh, mắt

lim dim, hỏi: "Tư Côi thế nào rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.