FREUD THÂN YÊU - Trang 1029

"Ừ, trái ngược.” Anh lén nhìn cô, thản nhiên đồng ý, "Hàm dưới của em

sẽ rụng sạch."

Chân Ý ngây ngẩn một giây, bỗng như trở về bệnh viện tâm thần hồi

đầu, Ngôn Cách của ngày đó rất lạnh lùng. Cô cười hớn hở: "Bỗng dưng
anh nhí nhố xấu xa thế này, em trai anh có biết không? Ha ha, Ngôn Cách,
anh đùa nhạt nhẽo quá, chẳng buồn cười chút nào. Ha ha."

Nói vậy nhưng cô lại nằm bò trên giường cười không ngừng nghỉ, cả

người phập phồng khiến chiếc giường cũng rung lên.

Cô bé này ngay cả bị bệnh cũng vui vẻ. Ngôn Cách không biết nói sao.

Cô cười đỏ hết cả mặt trong niềm hân hoan, một bên mặt nghiêng trên

gối, mái tóc dài rối tung, ngâm nga giai điệu tự phổ.

Anh cảm thấy có một số việc thật khó lòng giải thích, tưởng chừng vô

nghĩa lại khiến người ta bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Chỉ cần có cô ở
bên, trái tim anh liền yên ổn, rõ ràng bản thân thích yên tĩnh nhưng lại có
thể khoan dung mọi hành động không chừng mực của cô. Không, không
phải khoan dung mà là chỉ khi nhìn có ầm ĩ không chút kiêng dè, anh mới
biết thế nào là cảm xúc vui vẻ. Như giờ phút này đây, ngủ trưa cùng cô, bị
hành động nhỏ của cô làm thức giấc, nhìn cô cười rung cả giường, anh liền
cảm thấy thỏa mãn không mong gì hơn. Anh bằng lòng sống cả đời như
vậy.

Anh lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, giơ tay vuốt lọn tóc rũ hai bên má theo

tiếng cười của cô. Cảm xúc trên đầu ngón tay mềm mại vô cùng khiến anh
không dằn lòng được mà quấn lấy sợi tóc cô nghịch. Cô bị cuốn hút theo,
nhìn anh nghịch tóc mình.

Một người lặng lẽ như mặt nước yên ả , một người dạt dào sức sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.