FREUD THÂN YÊU - Trang 12

người khác khỏi phải chịu thương tổn, tôi không cao thượng như vậy. Nói
thật, tôi thật sự mong chúng cưỡng hiếp hết đàn bà ở thành phố K này.”

Trong lỡ đãng, Chân Ý cười cô đơn.

Thấy vậy, Tư Côi thầm trách mình lắm lời, chuyển đề tài: “Sao Dương

Tư không đến thế?”

“Ngủ bù.” Dương Tư là bạn cấp ba của Chân Ý ở Thâm Thành, cùng thi

đại học ở thành phố K, giờ đây làm việc tại cùng một văn phòng luật.

Chân Ý ngậm miếng xoài, tóm lược mối ân ái tình thù trong vòng vài

câu: “Dương Tư theo một vụ ly hôn, bên nam cặp bồ, đòi chuyển tài sản,
nói bên nữ nhàn hạ làm bà lớn, ăn của hắn, ở nhà hắn, dùng đồ của hắn,
không có tư cách đòi tiền, cho cô nàng mấy chục nghìn phí chia tay đã tốt
lắm rồi. Ở với nhau có đứa con trai, tên chồng không chịu buông tay, nói cô
vợ không có khả năng nuôi dưỡng. Mẹ nào lại chịu xa con chứ, ngày ngày
khóc lóc kể lể năm đó ân ái thế nào. Nghe nói là làm ầm đến mức trời đất
quay cuồng, Dương Tư mệt mỏi tóp hết cả ngực.”

Tư Côi phì cười, gật đầu tán đồng: “Tớ đã thấy phụ nữ thời khắc đó rồi,

trông rất đáng thương khổ sở. Haiz, tất cả lại đổ hết lên Dương Tư, con bé
nghe nhiều có khi mất hết hi vọng với cuộc sống mất.”

Chân Ý lườm cô: “Dương Tư là luật sư đại diện cho bên nam.”

“...” Tư Côi trợn mắt.

“Vì thế mới nói đàn bà không tự lập tự cường, trở thành người dựa dẫm

vào đàn ông, không có quyền chủ động thể nào cũng bị hủy hoại. Cậu xem,
kiện ra tòa thậm chí không mời nổi luật sư tốt.” Chân Ý giải quyết bát chè
xoài bưởi chỉ trong mấy phút, quay sang đánh chén chè trân châu, lẩm bẩm:
“Phụ nữ đó à, những chuyện quá khứ có gì hay để nói chứ, dù có đau khổ
hơn nữa người nghe cũng không cảm động lây, nói ra người khác chỉ coi là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.