FREUD THÂN YÊU - Trang 136

Chân Ý ngước mắt nhìn anh bằng cặp mắt đen vô tội: "Em tới đăng ký

lấy số, nhưng quên mang tiền, đang định về lấy đây, em thật đáng thương
mà."

Ngôn Cách: "... Vậy tạm biệt." Anh khẽ gật đầu.

Cô tỏ vẻ thảm thiết, anh lại do dự. Sau khi do dự lại nói tạm biệt ư?

Chân Ý tóm lấy anh, không thể chấp nhận: "Ngôn Cách, anh định bỏ lại

em ở đây cho em chảy máu đến chết à?"

"Bây giờ em đang ở bệnh viện, không chết được đâu." Anh tốt bụng và

lý trí phân tích giúp cô. Cụp mắt xuống, thấy móng vuốt cô để lại thêm một
vết tích trên tay áo trắng của anh, cỏ đuôi chó biến thành một trăm cây.
Hừm, không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh phải về nhà thay quần áo ngay.

Ngôn Cách hơi mím môi, nói: "Chân Ý, tạm biệt!"

Theo như Chân Ý thấy, thái độ kia quả thực còn dứt khoát hơn cả kiên

quyết. Cô nghiến răng: "Ngôn Cách, anh đừng có hối hận!"

Ngôn Cách ngẫm nghĩ, túi áo của Chân Ý lâp ló một góc của giấy đăng

ký, túi còn phồng lên do đựng tiền, mà nét mặt của cô cũng có gì đó không
đúng. Cô lại lừa anh, anh không cảm thấy mình có gì phải hối hận cả.

"Tạm biệt."

Anh xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, người khắp bệnh

viện đều nhìn về phía anh chỉ trỏ, như muốn đâm vào cột sống của anh. Bởi
vì phía sau truyền đến tiếng gào xé nát tim gan: "Ông xã, sao anh có thể
đánh em rồi bỏ mặc em thế hả?"

Sau đó... Có người ngã "bịch" xuống đất ngất lịm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.