FREUD THÂN YÊU - Trang 137

Thật ra, từ hồi còn rất nhỏ Ngôn Cách đã cho rằng nghề nghiệp thích

hợp nhất với Chân Ý hẳn là diễn viên.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng, Ngôn Cách ngồi trên chiếc ghế cao, khuôn

mặt tuân tú tinh khôi, không tức giận cũng không ôn hòa, dùng bông băng
khử trùng vết thương trên trán Chân Ý một cách tuần tự.

Chân Ý rất vui vẻ ngồi trên giường đung đưa chân, nhớ lại tình cảnh

Ngôn Cách phải bế cô đi lên tầng dưới ánh mắt của bao người, tâm trạng
vui sướng biết bao.

"Ngôn Cách, em rất thích mùi hương trên người anh lúc anh ôm em.

Ngửi mùi hương ấy khiến người ta nghĩ tới..." Cô còn chưa giỡn xong: "Ôi
chao!" Cô chợt rụt về sau, trợn mắt trừng anh: "Mạnh tay như thế làm gì,
đau quá!"

"Ồ, xin lỗi." Anh lạnh nhạt xin lỗi, không hề thật lòng chút nào. Cái ghế

xoay đi, anh đi lấy nước thuốc.

Chân Ý dẩu môi, biết anh không tức giận. Nếu giận thì còn lâu anh mói

mượn phòng chữa bệnh của đồng nghiệp, tự tay xử lý vết thương cho cô.
"Đúng rồi, anh tới bệnh viện làm gì? Bị ốm à?" Chân Ý hỏi.

"Thăm bạn." Anh nói ngắn gọn, không muốn nhiều lời.

Cô không bao giờ biết chừng mực, vươn tay tóm lấy áo thể thao của

anh: "Quần áo của anh vuốt thật thoải mái, thật..."

Anh quay đầu lại, chỉ thấy móng vuốt của cô đang giày xéo quần áo anh,

vuốt anh như vuốt chú chó vậy. Anh ngước mắt nhìn cô, Chân Ý lập tức rụt
tay lại, cười khúc khích. Dáng vẻ mặt dày mày dạn, món hời không chiếm
cũng uổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.