FREUD THÂN YÊU - Trang 139

"..."

Ngôn Cách á khẩu, hình như bất cứ lúc nào, an ủi cô đều là chuyện

không cần thiết. Cô lạc quan hơn rất nhiều người, lạc quan bẩm sinh.

Không hiểu sao anh nhớ tới có một năm cô ngã cầu thang, bị thương đầu

gối. Nhân viên y tế bôi thuốc tím cho cô, cô nén cơn đau mà nước mắt lưng
tròng, cuối cùng không chịu được nữa, đau đến mức gào khóc thảm thiết.
Sàn nhà sắp bị cô đập thủng luôn.

Nhưng sau đó, cô lại ngân ngấn nước mắt nhìn đầu gối, ngẩn ngơ vài

giây, chỉ vào vết thương hớn hở vui vẻ, vừa khóc vừa cười: "Wow, đẹp hết
sảy." Cô vừa lau nước mắt, vừa cười không ngừng: "Wow, Ngôn Cách anh
nhìn đi, màu tím này đẹp hết sảy!"

Cô vẫn là cô bé bị đau gào khóc, cũng sẽ mỉm cười nói rằng màu tím

đẹp hết sảy.

Chân Ý đi tới cửa phòng bệnh của Tống Y, nghe thấy bên trong có người

nói chuyện, nhưng giọng điệu không phải là đến thăm hỏi người bệnh, mà
giống như đang ở tòa án: "Anh Cát, anh nói bị cáo là gái điếm, hành vi tình
dục của các người đã được dự liệu từ trước, chứ không phải bắt buộc sao?"

"Đúng."

"Thời gian dự liệu cụ thể là khi nào?"

"Hôm đó."

"Ngày xảy ra vụ án phải không?"

"Đúng."

"Ở đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.