FREUD THÂN YÊU - Trang 201

Là chuyện gì nhỉ? Hình như từ thời tiểu học xa xôi. Sau trận hỏa hoạn,

mặc dù mẹ bị thương nặng, nhưng may mắn còn sống, nằm trên giường
bệnh. Hôm đó Chân Ý bé nhỏ đã có thể xuống đất đi lại rồi. Cô ngồi bên
giường bệnh, hơi sợ hãi nhìn mẹ. Chân mẹ bị cưa mất một đoạn, rất đáng
sợ. Mẹ cất giọng khàn khàn nói: "Tiểu Ý ngoan, xem ngoài cổng bệnh viện
có bán vải không, mẹ muốn ăn vải."

"Dạ." Cô trượt khỏi ghế, tay trái bó bột, ngu ngơ đi đến bên cửa sổ, nhón

chân nhìn ra ngoài. Đường phố ở Thâm Thành rợp bóng cây xanh, cực kỳ
tươi đẹp. A, cô đã thấy quầy hoa quả rồi.

"Có ạ!" Ồ, cô cũng muốn ăn.

"Đi mua cho mẹ một ít đi."

"Vâng." Cô cầm tiền, đi xuống tầng mua vải.

Một chiếc túi nhỏ, tươi ngon vô cùng. Cô xách túi, vừa đi vừa ngứa

ngáy. Tay trái bó bột ngứa quá, gãi rồi lại gãi. Cô muốn ăn trước một quả,
nhưng một tay không bóc vỏ được, nhanh chóng chạy về tìm mẹ thôi.

Bất thình lình, xung quanh dậy lên tiếng hét ầm ĩ, có thứ gì đó bay

xuống từ tòa nhà. Một tiếng rầm nặng nề khôn xiết. Cô cúi đầu nhìn, tròng
mắt của mẹ rơi ra ngoài rồi. Một giây sau, người lớn gần đó xông tới che
mắt cô lại, ôm cô rời đi.

Rời đi trước vẫn tốt hơn, người ở lại thường đau khổ nhất.

Ngôn Cách hỏi: "Em cảm thấy cái chết của mẹ có liên quan tới mình

sao?"

"Em không nghe lời, cũng không đáng yêu, mẹ không thích em. Nếu

không, chắc mẹ không nỡ nhảy lầu đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.