FREUD THÂN YÊU - Trang 306

Tề Diệu cười lạnh: "Không phải tao đấy, tao không đụng vào Hồng Đậu,

do tự nó bước không vững thôi. Vả lại, bố thiên vị Hồng Đậu như vậy, mày
với chị không ghen tị à?"

"Ghen gì với trẻ con? Tiền bố cho tao với chị đủ hưởng thụ cả đời rồi.

Đâu giống mày, của hồi môn cũng không có, còn phải theo đuôi ả hồ ly
Thôi Phỉ goi bằng me. Nịnh nọt cũng vô dụng thôi, nhà họ Thích không
chấp nhận con ngoài giá thú. Mày chỉ là con cờ do ả hầu rượu sinh ra để lừa
tiền thôi."

Chân Ý hơi nhướng mày. Tề Diệu đỏ mặt tía tai.

Thấy Tề Diệu sắp bùng nổ, Thích Cần Cần bình thản lên tiếng: "A Miễn,

tranh cãi gì với con gái chứ? Không có phong độ."

Thích Miễn nghe lời chị, lập tức kiềm chế. Nhưng rõ ràng là từ "con

gái" Thích Cần Cần nói rất vi diệu, từ trong cốt tủy, cô ta vốn coi Tề Diệu là
người xa lạ.

Chân Ý thờ ơ ngồi một bên. Những năm tới thành phố K, cô rất ít giao

thiệp với nhà họ Thích, nhà giàu nhiều thị phi, giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Khoảng thời gian này thân thiết với họ hơn một chút, quả nhiên mấy
chuyện củ chuối cứ kéo đến liên tiếp.

Một giọng nói dịu dàng vang lên, là tiếng dặn dò của bác sĩ: "Ông bà

Thích cứ yên tâm, Hồng Đậu chỉ bị thương ngoài da, xoa thuốc sẽ khỏi
thôi." Giọng nói này, là An Dao à?

Tề Diệu vừa thấy Hồng Đậu liền nghênh đón: "Hồng Đậu ngoan, em

còn đau không?"

Hồng Đậu rất sợ cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vùi vào lòng bố.

Hồng Đậu không còn nhỏ nữa nhưng vẫn được bố bế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.