FREUD THÂN YÊU - Trang 346

đảm sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho cậu từ sự thật cậu nói."

Không biết vì lời hứa hẹn hay giọng điệu chân thành của cô mà Thích

Miễn giây phút trước còn gắt gỏng giờ đã trở nên yên tĩnh.

Dương Tư bất giác nhìn Chân Ý thêm một lượt, cô khá tập trung, bởi vì

tập trung nên khuôn mặt trắng ngần như thể bao phủ một vầng sáng, khiến
người ta không thể rời mắt. Dương Tư cảm thán, Thích Miễn không hợp
tác, nhưng lời nói cử chỉ của Chân Y khiến tâm lý anh ta như ngồi tàu lượn
siêu tốc, giờ đây chắc hẳn anh ta đã lơi lỏng phòng bị.

Quả nhiên Thích Miễn cúi đầu, bất lực: "Hôm đó tôi vốn không muốn

đi, nhưng Thôi Phỉ nói rằng bố tôi bảo tôi đi. Đồ lừa đảo! Chính bố tôi có
xuất hiện đâu. Buổi họp báo của công ty hạng ba chán phèo, tôi không ngồi
thêm được nữa bèn xuống tầng. Đến cửa phòng nghe thấy Tề Diệu đang hô
hoán, nó bị nhốt trong thang máy nhân viên, tôi cười nó mấy câu rồi đi
luôn. Mấy phút sau, tôi cảm thấy vẫn phải đi cứu nó. Nhưng lần này đi, bên
trong đã bùng cháy, Tề Diệu biến thành quả cầu lửa. Tôi sợ hãi bỏ chạy."

Nghe xong, Chân Ý không hỏi chi tiết mà nói: "Đây là lời cậu khai với

cảnh sát, tôi đã xem rồi. Nói thật là tôi không tin. Thích Miễn, cậu ngẩng
đầu lên, nhìn vào mắt tôi."

Bả vai Thích Miễn run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chân Ý.

Đôi mắt của cô gái trẻ đen trắng rõ ràng, như thể một đầm nước không gợn
sóng, chứa đựng vẻ thâm sâu khó lường. Thích Miễn nuốt khan, nghe Chân
Ý nói: "Những gì cậu nói vừa nãy là thật à? Nhìn vào mắt tôi trả lời."

"Là thật..." Thích Miễn chưa gật đầu xong, chỉ nghe "vút" một tiếng

Chân Ý đứng dậy, bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.

Thích Miễn hoang mang lúng túng. Dương Tư và Giang Giang liếc nhìn

nhau, cũng theo ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.