FREUD THÂN YÊU - Trang 45

“Không phải, phát hiệ nói dối chỉ có thể hỗ trợ và tham khảo, không thể

làm chứng cứ để kết án. Đừng sợ. Những đáp án tôi sắp đặt cho cô là lẩn
tránh chứ không phải nói dối, không phát hiện được gì đâu.”

“Ngộ nhỡ...”

“Cho dù phát hiện cô nói dối, cũng đơn giản là cô không chịu miêu tả

chân dung hung thủ thôi. Tình huống xấu nhất là cảnh sát lại bắt đầu làm
phiền, cô không sống yên ổn được. Huống chi...” Ánh mắt Chân Ý kiên
định. “Cô không phạm sai lầm, nên hãy tin tưởng tôi, không có việc gì
đâu.”

Tống Y bị cô thuyết phục, từ từ bình tĩnh trở lại, hít sâu rồi gật đầu.

Chân Ý đi qua nói với Tư Côi rằng cô ta đã đồng ý. Tư Côi xoay người

đẩy cửa phòng quan sát, nói vào trong: “Thầy Ngôn, có thể rồi.”

Cách gọi “thầy Ngôn” này khiến Chân Ý hơi sửng sốt, lơ đãng ló đầu

nhìn vào trong, một bóng lưng màu trắng cao cao thấp thoáng nơi ấy. Chân
Ý đã quá quen thuộc, khẽ hỏi Tư Côi: “Đó là chuyên gia phát hiện nói dối
à?”

Tư Côi không lên tiếng.

“Tớ không hỏi cậu với tư cách luật sư. Hơn nữa, tớ biết anh ấy chắc

chắn không phải là chuyên gia.”

“Bác sĩ nghiên cứu, cần số liệu sinh lý lúc phát hiện nói dối. Nhưng cậu

yên tâm đi, có người giúp đỡ anh ấy trong công tác chuẩn bị, rất chuyên
nghiệp. Anh ấy cũng từng nghiên cứu về phát hiện nói dối, rất đa tài, cũng
giống cậu đó, có thể làm tốt cảnh sát mà cũng có thể làm tốt luật sư.”

Chân Ý chú ý tới chiếc máy trong phòng. Trên bàn đặt một màn hình

hình chữ nhật cỡ lò vi sóng, trên đó là mấy đường thẳng phát sáng; đèn chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.