FREUD THÂN YÊU - Trang 46

thị nhấp nháy. Đó là máy phát hiện nói dối ư?

Chân Ý vô cùng mê mẩn, trong tầm mắt lại một lần nữa xuất hiện cái

bóng màu trắng kia.

Cánh cửa được kéo ra, Ngôn Cách đứng trước mặt cô. Vẫn là anh trong

ký ức, vẻ bề ngoài của anh tự hình thành phong cảnh, gương mặt tuấn tú
không chút gợn sóng; phong thái thâm sâu tĩnh lặng, như thể đêm thu lặng
gió.

Điều khác biệt chính là anh đeo cặp kính không gọng cực mỏng, điểm tô

phần nào phòng độ cảu người trí thức, rất tài trí kiêu ngạo. Cặp kính làm
vơi bớt khí chất xa cách của anh, trông dịu dàng dễ gần hơn xưa một chút,
Chân Ý không quen lắm.

Nhìn thấy anh, cảm xúc bồng bột trong lòng Tống Y lập tức tiêu tan.

Nghe nói anh chịu trách nhiệm phát hiện nói dối, cô ta lập tức nho nhã lễ độ
hẳn lên: “Làm phiền rồi.” Sau đó yểu điệu đi vào phòng quan sát. Chân Ý
nghẹn lời, quả nhiên ngoại hình đẹp dễ làm việc. Phí công vừa nãy cô nói
gãy cả lưỡi.

Cô đi lướt qua Ngôn Cách, hỏi: “Mắt anh sao thế?”

Anh lật xem mấy trang tài liệu, nghe vậy liếc mắt sang. Sau lớp kính

mỏng, mắt anh bình lặng như nước, nhìn cô nửa giây rồi phớt lờ.

Chân Ý khẽ hừ. Anh đã hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc đọc trang giấy

trong tay. Người đàn ông trong lúc tập trung luôn có sức hấp dẫn bẩm sinh,
Tống Y ghé tới, thấp thỏm nhìn Ngôn Cách, cất giọng dịu dàng: “Tôi rất
hồi hộp, cảm xúc này có thể bị phán định là nói dối không?”

Đầu mày Chân Ý giật giật: Ve vãn có thể chú ý trường hợp không hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.