FREUD THÂN YÊU - Trang 869

đây hơn mười mét sáng đèn, ánh sáng trắng toát như dải ruy băng. Chân Ý
hơi căng thẳng, nghĩ lại, quyết định quay về thang máy xuống tầng, không
lẽ tắt đèn rồi mò mẫm ra đằng này, thế không phải chết khiếp sao. Vừa xoay
người, lại trông thấy có một người đứng trong phòng làm việc của cô. Là
kiến trúc sư ư?

Chân Ý cau mày, chậm rãi đi tới. Cửa thang máy sau lưng cô chầm

chậm đóng lại, bóng tối ập đến. Một bước, hai bước, cô thấy một người phụ
nữ đứng cạnh cửa kính, mặc bộ váy công chúa xinh đẹp cực kỳ. Tầm mắt
rộng dần, cô nhìn thấy tấm gương, trên đó vẽ vòng tròn bằng máu. Người
phụ nữ kia trang điểm đậm, kiều diễm vô cùng, trên cổ buộc cái vòng viền
ren, treo vào khung bằng gỗ trên tường, khóe miệng nhoẻn cười.

Là Dương Tư!

Văn phòng sáng trưng, phản chiếu những luồng sáng chập chờn dao

động trên cửa sổ và tấm gương, như một lớp voan mỏng. Chân Ý muốn lao
tới xem tình hình Dương Tư, nhưng khựng lại. Trong lòng trào dâng cảm
giác lạ thường: Tại sao lại ở văn phòng của cô? Tay cô lạnh toát, chân mềm
nhũn, lấy hết can đảm quay đầu lại, thấy mình đứng ở nơi sáng đèn, con
đường đi tới biến thành hố đen và vực thẳm vô tận. Ngoảnh lại nhìn khuôn
mặt và cách ăn mặc kỳ quặc của Dương Tư, nỗi sợ hãi bất an trong cô như
núi lửa phun trào. Cô lấy điện thoại ra, nhưng chính nó lại đổ chuông.
Không hiện số điện thoại. Cô bắt máy, vang lên âm thanh đã bị bóp méo:
"Em đang trốn điện thoại của tôi." Là giọng điệu của người gọi điện.

"Bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh."

Bên kia phì cười: "Em có muốn cô bạn Dương Tư của em sống lại

không?"

Chân Ý cứng đờ. Hắn là bạn của chị gái, một người gọi điện trầm tĩnh

và hiểu ý người. Bởi vì chị gái nên cô mới tin tưởng hắn, dù chưa gặp mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.