FREUD THÂN YÊU - Trang 91

Chân Ý ngạt thở, cúi đầu đi ra ngoài. Chờ anh lùi lại một bước, chậm rãi

khép cửa lại, cô mới thở ra luồng khí vẫn nghẹn trong lồng ngực, nói tiếp:
“Chắc chắn cảnh sát đã hỏi rồi, tình trạng của Ngô Triết bây giờ có thể giết
người không?”

Ngôn Cách nhíu mày suy nghĩ một lát: “Tôi chỉ có thể nói, bệnh tình của

anh ta khá nghiêm trọng, đã không còn ý thức của bản thân. Dù làm chuyện
gì đi nữa, anh ta đều không biết việc mình đang làm.”

Chân Ý nhìn những bệnh nhân tâm thần vui tươi bên kia lưới nhựa, hơi

chán chường: “Chính là nói có khả năng giết người.”

“So với giết người, tôi nghiêng về dùng từ tự vệ dành cho anh ta hơn.”

Dáng người anh cao gầy mà rắn rỏi, áo blouse không nhuốm một hạt bụi
tung bay trong gió.

“Ý anh là chỉ khi người khác gây uy hiếp cho anh ta, anh ta mới đánh lại

phải không?” Chân Ý lại có tinh thần, dường như trong tiềm thức cô muốn
vạch rõ quan hệ giữa Ngô Triết và vụ án.

“Nhưng mà...” Ngôn Cách dừng bước, nói: “Người bình thường dù có

hành động cực kỳ bình thường đi nữa, cũng sẽ bị anh ta hiểu thành uy hiếp.
Đây cũng là lí do tại sao anh ta là nghi phạm.”

Ngô Triết có thể giết người ư? Chân Ý nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư. Cô

không hy vọng cảnh sát quấy rầy Ngô Triết, nhưng lại hy vọng cảnh sát tập
trung vào Ngô Triết để ít chú ý tới Tống Y. Bây giờ tình cảnh của Tống Y
bết bát cực kỳ, nhưng cô ta vẫn gắng gượng. Người ngoài bàn tán ầm ĩ cả
lên, người quan tâm tới Chân Ý trong văn phòng luật cũng ngày càng nhiều.
Ngồi trong phòng làm việc mới nửa tiếng, người đến hỏi thăm cô về tiến độ
vụ án nườm nượp không ngớt.

“Tống Y thế nào rồi, tôi cực thích phim cô ấy đóng, Chân Ý, cô phải cố

gắng lên đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.