FREUD THÂN YÊU - Trang 946

Hôm sau, trời quang mây tạnh, màu xanh lam hòa với ánh nắng màu

trắng nhạt, trông cao xa vô cùng. Dãy núi sau mưa tràn ngập mùi lá cây và
hương bùn đất tươi mát. Trang viên như được nước gột rửa, đơn sơ tựa bức
tranh mưa bụi chốn Giang Nam. Đá xanh ẩm ướt nhưng không đọng nước,
Chân Ý bước lên trên, được Ngôn Cách nắm tay, băng qua sương mù sau
cơn mưa. Họ mới trở về từ chỗ ông bà Ngôn, cũng đã gặp những bề trên
khác trong nhà. Ngôn Cách nói đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày Mười
tháng Chín năm sau. Hôm đó tròn mười ba năm kể từ ngày họ quen nhau.
Đi qua cổng căn viện trồng hoa dâm bụt, Ngôn Cách dừng bước, hỏi: "Có
muốn đi thăm Ngôn Hủ không?" Bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của anh,
thân phận khác hẳn trước kia.

Bước vào căn viện, vòng qua tấm bình phong, mấy con chim nhỏ đang

nhảy nhót trên thảm cỏ, mổ hạt cây rơi rụng sau mưa. Trên ban công, Ngôn
Hủ ngồi xe lăn, lẳng lặng nhắm mắt, cơn gió phất nhẹ mái tóc lòa xòa trên
trán anh. An Dao ngồi cạnh lan can, cầm một quyển sách đọc thơ cho anh:
"... Hoa hạnh như mưa rơi ướt áo. Gió dương liễu lạnh chẳng phiền ta...(2)”

(2) Trích bài thơ Tuyệt cú của Thiền sư Chí An. Bản dịch của Vũ Minh

Tâm, Tống thi tứ tuyệt, Nhà xuất bản Thế giới, 2010.

Đọc được một nửa, sợ chân anh bị lạnh, cô giơ tay lên dém chăn cho

anh. Ngôn Hủ chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô. Một chú chim nhỏ
nhảy tới lan can, giương mắt nhìn hai người.

"Ngôn Hủ, An Dao."

Lâu rồi An Dao chưa gặp Chân Ý nên cũng rất vui. Hai người hỏi thăm

nhau mấy câu, Chân Ý quay lại, thấy Ngôn Hủ mải chơi chiếc rubic năm
tầng, sắp đặt màu sắc hệt như người máy. Cô tò mò tiến tới: "Ngôn Hủ, anh
có thể dạy tôi không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.