FREUD THÂN YÊU - Trang 944

"Ưm." Cô khẽ rên, ngẩng đầu lên, cắn môi run rẩy như chiếc lá rụng

cuốn theo cơn gió, muốn bám lấy thứ gì gần đó nhưng lại kéo rơi mấy cuốn
sách trên giá. Chúng rơi xuống đất, trang giấy sột soạt.

"Chân Ý." Anh gọi bằng giọng khản đặc, đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo

cô tới gần. Chân cô theo đà, bất giác tách ra, đặt ngang hông anh.

"Ôi!" Cô thức tỉnh giữa màn sương mờ phủ, người cong lên, cánh tay

mảnh mai ôm chặt lấy cổ anh.

Mái tóc lòa xòa trên trán anh bị mồ hôi thấm đẫm, đôi mắt thâm trầm u

ám : "Chân Ý?"

"Hả?" Cô uất ức rên nhỏ, giọng khẽ khàng như muỗi kêu.

"Có đau không?" Giọng anh khàn khàn mà kiềm chế.

"Ừm." Cô như muốn khóc, giọng nói êm dịu đến lạ, hệt lớp voan trắng

mỏng manh. Cô ngậm lấy vành tai anh, rên rỉ như đau đớn lại như vui
sướng, "Nhưng cũng rất thoải mái."

Những cuốn sách sau lưng lay động nhẹ nhàng. Cô tựa đầu lên vai anh,

vui vẻ đến độ không chút ngại ngùng.

Trang sách lật giở sột soạt. Ánh nến lay động, căn phòng ngát hương

giấy mực.

Cơn gió cuối thu lùa vào từ cửa sổ gỗ hệt như thủy triều không thể cản

ngăn, cuốn mái tóc đen của cô bay múa. Nóng lạnh đan xen, cô bị kích
thích đến độ toàn thân run rẩy, mỗi một tấc da thịt đều căng chặt và run cầm
cập trước cơn gió lạnh. Cô nhíu mày rên rỉ, ngẩng đầu thấy chiếc đèn hoa
lan phía trên như bừng lên cả trời pháo hoa rực rỡ.

Ngoài cửa, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.