FREUD THÂN YÊU - Trang 957

xác khiến bác sĩ và đặc công ngày trước bắt anh đã bắt đầu dao động. Họ
nghi ngờ đó là thông linh, một cách thức phi tự nhiên. Nhưng thực ra…”

Ánh mặt trời hắt lên hàng mi dày màu đen đậm của anh, tạo thành cái

bóng sâu thẳm nơi đáy mắt, “Tôi cho rằng giải thích hợp lý nhất chính là
ngoài kia có người tuân thủ nghiêm chỉnh thí nghiệm mà các người vạch ra
từ đầu. Khả năng thi hành và khống chế của anh ta cực mạnh. Khả năng thể
hiện và che giấu cũng không tầm thường. Thí nghiệm mà các nhà khoa học
đời trước khơi mào đã kéo dài đến thế hệ các anh, các anh bắt đầu tăng hiệu
quả và xử lý vật thí nghiệm thất bại. Người ngoài kia hẳn có độ tuổi xấp xỉ
anh, tầm ba mươi.”

Lệ Hữu bật cười: “Anh tưởng tôi chỉ là…”

“Vật lệ thuộc.” Ngôn Cách không hề nể nang cắt ngang, tỏ vẻ khinh

thường, “Anh là vật lệ thuộc, ngoài kia mới là chủ đạo. Anh chỉ phối hợp để
khiến mọi sự kiện trông ly kỳ hơn.”

Mặt Lệ Hữu như phủ lên màn sương u ám.

“Mấy năm trước, khi đặc công nhốt anh lại, anh bắt đầu khoe khoang về

lý luận này. Thứ nhất, anh tin chắc đây là mục tiêu cuối cùng của MSP; thứ
hai, anh đang che chở cho đội viên ngoài kia. Anh dự đoán thành công cái
chết của tất cả vật thí nghiệm, nhưng đây vốn không phải dự đoán, mà đã
được lên kế hoạch từ trước. Niềm tin và sự giao phó giữa các đội viên vững
chắc đến vậy sao? Hay đó là sự ràng buộc đặc biệt giữa hai người. Người
thân? Anh em?”

Ánh mặt trời rực rỡ. Lệ Hữu nhìn khuôn mặt trắng gần như hòa vào ánh

nắng của Ngôn Cách, không cho ý kiến mà chỉ bật cười: “Anh không tìm ra
đâu.”

“Không. Anh ta bắt đầu mất khả năng khống chế rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.