GÃ CƯỚP BIỂN QUÝ TỘC - Trang 227

Nàng chẳng để tâm đến lời cảnh cáo này, có lẽ vì nó chẳng có chút uy

lực nào cả. Nàng mỉm cười dịu dàng, như muốn nói với anh rằng nàng cũng
rất yêu quý anh.

Trong lúc mọi người đều đang im lặng, Boyd bỗng quay sang hỏi Drew,

dẫu hơi muộn màng, “Anh nói con bé đã chịu đủ đau khổ rồi là thế nào?”

“Con bé đã tìm thấy Malcolm của nó, thật đáng tiếc.”
“Và?”
“Và em không thấy hắn có mặt ở đây, đúng không?”

“Ý anh là hắn sẽ không lấy con bé?” Boyd hỏi với vẻ không tin nổi.
“Còn tệ hơn thế nữa kìa.” Drew hừ mũi. “Hắn đã lấy người khác, từ năm

năm trước.”

“Tại sao…”

“… thằng vô tích sự…”
“… khốn nạn!”
Georgina chớp chớp mắt trước cơn giận dữ lại bùng lên giữa họ, lần này

là vì tức giận thay cho nàng. Nàng đã không ngờ tới điều này, nhưng đáng
lẽ nàng phải đoán ra chứ, vì nàng biết họ bao bọc chở che mình ra sao mà.
Nàng có thể hình dung họ sẽ nói gì về James khi nào nàng thú nhận với họ
tất cả. Nàng không thể chịu nổi khi nghĩ về viễn cảnh đó.

Họ vẫn đang tỏ lòng thương xót em gái theo cách riêng của họ, với

những lời thóa mạ đủ kiểu, thì người anh thứ ba của nàng bước vào phòng.
“Đúng là không thể tin nổi,” anh nói, làm cho mọi người đều giật mình chú
ý. “Cả năm người chúng ta đều ở nhà cùng lúc. Chết tiệt, phải đến mười
năm rồi chúng ta mới lại được sum vầy như thế này nhỉ.”

“Thomas!” Clinton thốt lên.
“Chà, khỉ thật, Tom, hẳn là tàu của anh đã đi ngay đằng sau tàu của em,”

Drew nói.

“Gần như thế.” Anh cười. “Anh đã thấy em ở ngoài khơi bờ biển

Virginia, nhưng sau đó lại mất dấu em.” Rồi anh chuyển sự chú ý sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.