GÁI ĐÊM - Trang 158

— Đừng… đừng ông… Ông ghìm nó lại đừng để nó…
Thằng Sukey hoảng hơn. Miệng nó lắp bắp, cặp mắt không dám rời

cái mõm khổng lồ của Morrigan:

— Đồng ý.. Tôi đứng nguyên chỗ này… Xin ông đừng…
— Hà hà… Nếu tụi bay biết thân phận thì tao cũng không thèm. Nó ở

ngoài xe tao còn gọi vô được thì bây giờ tao chỉ suỵt một phát… cả hai
thằng mày chưa đủ một miếng của nó. Chắc khỏi phải thử, phải không
Sukey?

— Dạ dạ…
Con Morrigan hồng hộc hướng mõm lần lượt về phía hai đứa. Vậy là

nó kiềm chế dứt khoát… Rand còn mong gì hơn? Hú vía! Nhưng vở kịch
này mà kéo dài là nguy hiểm. Còn lạ gì bản chất con chó khổng lồ, vô tích
sự này? Không ghìm nó cứng, nó dám xông về phía thằng Will liền không
phải để táp một miếng mà thân mật đánh hơi hếch mũi ngửi chơi một hồi.
Còn dám thè lưỡi liếm “làm thân” như từng chơi đùa với Lupe ở nhà là bại
lộ cấp kỳ.

— Bây giờ hai bạn bỏ mục đi thử xe chớ? Nếu hai bạn không giữ lại

thì tôi xin phép về, nãy giờ kềm con Morrigan này phát mệt. Còn nhà tôi ở
đâu hai bạn biết rồi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ đón, nếu hai bạn chơi
được với con bẹc-giê này. Xin tạm biệt, chắc khỏi cần vụ tiễn chân?

Đúng thế, Rand vỗ vào đùi ra hiệu cho Morrigan đi theo. Ra đến chiếc

Station Wagon, lên xe rồi… có thấy thằng nào ló mặt ra khỏi văn phòng?
Hắn từ từ cho xe ra khỏi sa lông xe Hòa Lan. Vừa bật cười vừa ái ngại cho
thân phận những thằng người… đối với người thì sẵn sàng hung ác nhưng
một con chó thì khiếp sợ như vậy đó. Lại là một con chó chỉ có đáng dữ
dằn, bề trong khiếp nhược hét lớn là cúp đuôi! Ra bọn này là vậy, quen
sống rừng rú rồi. Chỉ có nanh vuốt sai bảo, đè đầu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.