GÁI ĐÊM - Trang 166

— Chiều nay có giờ Hóa học thực hành… nhưng nghỉ dư sức được.

Chẳng cần…

— Không, cô phải đi. Mà đi liền bây giờ kìa. Theo ý tôi Pam nên về

gấp, chiều nay ở trường về đừng ghé qua đây. Có ai hỏi gì cũng lắc đầu
không biết, không có mặt ở đây. Nhớ chưa?

Dĩ nhiên Pam cằn nhằn : “Anh sợ ông già biết vụ này? Đừng lo!” Đâu

phải vậy, hắn chỉ muốn con nhỏ vô can đứng ngoài vụ này, không để bị đòi
hỏi, dây dưa mất công. Nhưng nói thẳng với nó đâu được? Rand phải lấy
uy quyền chủ nhân ra buộc nó… nhưng phải thân mật, vui vẻ cho Pam khỏi
tủi thân.

— Tôi không lo gì hết… nhưng tôi biểu vậy thì cô cứ tạm thời tuân

lệnh vậy đi. Sau này hẵng hay… còn bây giờ thì về nhà ngay đi, cô bé!

“Cô bé” Pam đành phải ra về, ngúng nguẩy không bằng lòng rõ. Thà

để nó về với cảm giác của một người ơn bị xua đuổi còn hơn để nó ở lại
chuốc thêm nhiều rắc rối, có khi là tai họa không chừng! Nó vừa ra, cửa
vừa đóng lại là Rand hối hả chạy ngay tới tê-lê-phôn. Lupe đeo theo. Hỏi
tíu tít: “Có chuyện gì đấy anh? Nhất định phải có rồi! Không lẽ anh dấu cả
em hay… đuổi em đi về?” Rand cứ vừa quay số vừa đáp:

— Coi đây là biết… Anh phôn lại cảnh sát, yêu cầu họ cử người tới

đây ngay bây giờ, có chuyện gấp!

— Ô hay, anh gọi cảnh sát tới? Thực hả? Chi vậy?

— Thực chớ… nhưng vụ này không ăn nhập gì tới em đâu. Cứ nghe là

biết liền.

Đầu dây có tiếng đụng chạm, móc nối và một giọng đàn ông ồ ồ vang

lên. Rand cho biết ngay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.