GÁI ĐÊM - Trang 175

Tưởng ít nhất Lupe cũng e dè, sợ sệt. Nào ngờ nó lững thững đi thẳng

vô trong… như đi về nhà, cúi đầu chui lột vô “nhà” của Kenya rồi hỏi vọng
ra :

— Nào, đứng ngoài liệu có thấy không anh? Không hả? Tốt lắm…

nhưng rỡn chơi thế này thiệt hết cách! Ở nhà tù chán rồi khi không đút đầu
vào chuồng cọp! Đừng bỏ quên tôi luôn trong này nghe?

— Yên chí! Ráng chút đi cưng! Tụi nó đi là anh nhớ liền mà? Đừng

nghịch ngợm chọc phá nó là được.

— Chưa biết chừng, vụ đó không bảo đảm.
Giọng cười khanh khách ham chơi, nghịch ngợm của nó làm Rand lắc

đầu luôn! Vừa khóa cứng cánh cửa sắt chuồng beo là nghe xa xa có tiếng
còi hụ Cảnh sát. Thừa thì giờ chán…

Ít nhất cũng không sợ bại lộ tung tích Lupe. Hắn chỉ ngại có thế… còn

muốn điều tra, hạch hỏi gì Rand cũng thừa tư cách đối phó. Ai dám ngờ
trong cái vòm nhỏ chút xíu đặt trong chuồng beo — một con “kim tiền
báo” lớn đang nhai thịt sống rau ráu thế kia — lại có thể nhốt một con
người? Thu xếp xong gọn gàng nhà trên nhà dưới, thú y sĩ Rand Harnmond
sẵn sàng ra mở cửa lớn mời nhà chức trách vô.

Làm gì mà ghê thế? Nguyên 2 xe cớm có cần câu liên lạc vô tuyến, còi

hụ ré inh ỏi. Một chiếc xe Hồng thập tự tà tà bám theo sau. Tiếng hụ rít
róng xoáy vào tai, thả dài ra rồi nhỏ dần và lịm tắt đúng lúc cả đoàn xe
ngừng lại trước cửa. Mấy cánh cửa xe mở bật đám thày chú bên trong ùa ra
lẹ làng quá, đều đặn thật nhà nghề. Họ đứng lố nhố đợi xếp cho lệnh.

Ánh mắt Rand vừa chạm phải một vị ở trong toán đi đầu hết là hắn

giật thót mình. Bao nhiêu tin tưởng vững vàng là thế bỗng lung lay đến tận
gốc rễ. Sắp đặt “ăn chết” rồi nhưng cháy dễ như chơi chỉ vì sự hiện diện
của một mình nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.