GÁI ĐÊM - Trang 228

— Ô hay… để làm những công việc như thế này thì của ông nội cũng

là của em chớ sao? Ông nội quen giắt tay áo thì em nhét thắt lưng, bất thần
rút ra càng tiện. Ăn thua mình biết xài hay không!

— Cô biết xài thực không? Liệng bậy bạ mất uổng mà ông già biết rầy

chết! Xài thứ Hướng Đạo không đủ sao?

— Cho anh hay… đi đánh thiệt là phải xài thứ thiệt. Thứ thường chỉ

để tập cho quen tay. Đừng thắc mắc, tới lúc cần thiết là biết liền! Nói đùa
đấy, em phóng búa không thua ông nội bao nhiêu đâu, dư sức làm truyền
nhân. Có điều anh chớ cho ông già hay lối xóm biết họ ngạo em nghe?

“Đi đánh thiệt… phải xài thứ thiệt”! Truyền nhân đánh búa của ông

lão Kwei ngày nào từng vung búa chém địch ở Cựu Kim Sơn! Không ngờ
cô bé Pam, sinh viên Y-khoa hiền lành, chăm chỉ… cô bé hàng xóm đảm
đang hầu hạ cha, săn sóc đám em thay mẹ lai có thể là tay búa nhà nghề,
thản nhiên giắt thắt lưng cặp búa thờ “Tới lúc cần thiết là biết liền!” Nói
vậy là Rand lại thêm một võ khí khá lạ thứ ba: không ai ngờ nhưng hữu
hiệu không thua con Kenya và cây súng Nicotine Salicylate bao nhiêu!

Có người lạ kế bên, con Kenya chẳng buồn “lên tiếng”. Mà Pam thấy

xách nó đi theo còn cho là hay vô cùng! Đến lượt nó hối thúc Rand vọt xe
lẹ. Không ngờ cô phụ tá xách búa nôn nả đi cứu người như vậy.

Đời này quả nhiều chuyện bất thường. Nhìn lại thì mình không là cả

một biến đổi lớn sao? Ai dám ngờ ông thú y sĩ cần cù chăm chỉ, cả đời chỉ
lo định bệnh súc vật, trông nom cửa hàng để kiếm thêm thân chủ đêm hôm
nay bỗng biến thành một dũng sĩ hối hả nhào vô sào huyệt địch để cứu
người yêu? Và hình như còn muốn trả thù, phục hận nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.