GÁI ĐÊM - Trang 248

— Có chứ? Đại khoái mời tụi tôi đến đây… rồi mời về thong thả,

không dây dưa dính líu gì hết. Báo chí có điều tra thì FBI sẽ tùy tiện giải
thích chớ gì? Không lẽ lụi tôi nói ngược lại?

— Không giản dị thế đâu! Riêng ông thì không sao, trừ trường hợp

chúng tôi có ý kiến khác. Nhưng còn người vi phạm luật bảo lãnh thì sao
đây?

Đến mức này thì Rand phải gài chớ? Hắn bảo rằng :
— Có sao? Có FBI thì cái vụ con nít đó giải quyết dễ ợt. Dĩ nhiên các

ông dư biết là Lupe không vi phạm gì hết. Vậy thì… không lẽ vượt ra ngoài
khả năng FBI?

Ông xếp FBI địa phương ngồi suy nghĩ ngây người… Rồi đập bàn kêu

cộng sự viện Foggiano vô : “Thôi làm ơn đưa nguyên cặp đi cho khuất mắt
tôi. Còn bao nhiêu vụ phải làm!” Đi cho khuất thì Rand chực gấp nhưng
trước khi ra khỏi cửa vẫn phải nhắn với một điều cho chắc ăn…

— Xuýt quên điều này… Trước khi bọn này lấy nhau chắc quý vị vui

lòng can thiệp để Lupe được chuyển qua quyền bảo lãnh của tôi chớ? Tôi
phải bảo lãnh mới làm đám cưới ở đất California này được. Không lẽ bắt
tôi phải vi luật… lén xách ra khỏi giới hạn tiểu bang? Có phải vậy không à?

— Thôi đi về lo cho mấy con thú đi, mau lên! Đừng bắt tôi suy nghĩ

nữa chớ?

Hình như ông xếp có đấm bàn một phát. Tội gì đi quá đà, Lupe vội

kéo tay Rand ra mau mau. Vậy mà ra đến ngoài đường hắn còn cằn nhằn :

— Coi, sao em hối dữ vậy? Bây giờ xe đâu mà về? Để yên anh nhớ ra

mượn xe ông xếp FBI có đỡ khổ không!

— Thôi đi bố già! Bố già còn lạ gì cái cảnh bị dồn ép. Thấy hoài hoài

mà. Dồn ép quá phát bực mình là hỏng hết…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.