GÁI ĐÊM - Trang 72

Ở trên lầu thò đầu xuống đã thấy bà ấy chồm chỗm ngồi giữa sa lông vậy
đó…

Uất quá mà nói gì được? Nó còn có quyền đi lại nhà này và với giống

chó dù là chó giữ nhà khôn đến như loại Doberman — thì Carlene vẫn còn
là bà chủ. Cố nhiên Otto biết ông chủ bà chủ… nhưng ly dị, ly thân với nó
có nghĩa quái gì? Coi giọng nó từ phòng khách vẳng ra thân yêu biết mấy.

— Mình về đấy hả? Em đây này, em đợi cũng nãy giờ…
Muốn hét “Mày dẫn vác về đấy hả” lắm chớ? Đúng là hắn nuốt hận,

bao nhiêu ấm ách được Rand dồn nén xuống để hậm hực bước vô diện
kiến! Lupe tà tà theo bén gót. Cố lắm hắn mới thốt được: “Carlene đấy hả?”

— “Mình vô đây đi chớ?…” Nó ngồi bật ngửa trên đi văng thoải mải

một cách thách thức, tay ỡm ờ cầm cái đót thuốc lá thiệt dài. Nó nghiêng
đầu ngắm nghía, gật gù biểu:

— Khá lắm. Son môi chùi như vậy kể là hết dấu tích.

— … Son môi gì?
— Ủa, em bé không xài son? Chàng về nhà mà nàng không âu yếm

hôn môi được lấy một cái? Khó tin… Nghe tiếng chàng về nàng chạy bổ ra,
cảm động đến thế kia mà?

— Có lẽ Lupe thấy tôi cần phải được báo trước…
Cặp môi Carlene trề trề ra:

— Lupe… tên em bé đấy ư? Thơ mộng nhỉ… Có vậy mà lúc nãy hỏi

cứ nhất định không nói. Mới đầu em bé lại còn đóng kịch, tự xưng danh …
bà Rand Hammond ngon ơ!

Rand uất quá ngó Lupe “Sao lại ngu ngốc thế nhỉ” làm Lupe đỏ mặt,

ấp úng giải thích: “Ai biết đâu đấy? Tưởng xưng đại vậy cho dễ xử trí, có
gì còn…” Nó còn dang dở câu thì Carlene đã chua chát chận đứng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.