GÁI ĐÊM - Trang 86

TÁM

N

ẾU ĐÊM HÔM ẤY RAND ĐÃ THIẾP NGỦ ĐI ĐƯỢC NHỜ câu

kinh tự giác “Coi chừng… Chớ có điên đầu mà khổ…” thì sáng hôm sau
mở mắt dậy mũi lại bắt đúng mùi điểm tâm sáng hôm trước. Nghe nồng
nàn một mùi tề gia nội trợ chứng tỏ nhà có đàn bà! Đó là điều hắn thiếu
vắng, kể cả hồi có vợ vì Carlene không “nội tướng” chút nào. Bén cái mùi
này là khó dứt, hắn biết vậy.

Nhưng làm sao giữ thứ “giặc cái” trong nhà? Có mà mang họa, cho cả

hai! Thiết thực nhất… hay là mướn một người làm? Một chị bếp kiêm quản
gia? Được chớ. Nhưng kẻ ăn người làm đâu phải người hắn cần, để nói
chuyện cho vui chẳng hạn? Không lẽ đi rước về một con két? Không được.
Nhưng xuống dưới nhà việc đầu tiên của Rand vẫn là phôn cho phòng
mạch bác sĩ Salisbury. Cha, thời buổi này mà: “Bác sĩ chúng tôi chỉ tiếp
bệnh sau 10 giờ sáng” sao?

Chợt Rand có ý nghĩ tiếp xúc với gã đồng nghiệp “thân cận” nhất. Nó

cũng có phòng mạch gần Avocado. Vùng này chỉ có hai mạng thú y sĩ nên
có gì hai đứa thường liên lạc, trao đổi với nhau cả thân chủ nữa. Hình như
nó còn “dưới chân” Rand trên phương diện hành nghề nên làm gì chẳng
nhờ vả dễ dàng? Thằng Fred cũng biết tài nghệ nó chẳng bằng nên gặp ca
khó ưa đẩy thân chủ lại cho “đàn anh”. Chẳng hạn như con Setler của ông
linh mục, cũng nó đề bạt tới chớ còn ai?

Sau khi tán dăm ba câu chuyện nghề nghiệp, Rand đề nghị:
— Fred, chỗ anh em với nhau… để trừng phạt tội chơi xỏ chuyên môn

tạt qua tôi những ca hóc búa như con Setler di cư từ miền Nam lên mà hiện
giờ tôi cũng còn đang bí… yêu cầu cậu làm đỡ tay tôi ít ngày. Được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.