GÁI QUÊ - Trang 124

muỗng cho Trí uống. Trí e ngại nên nói: “Xin mẹ để con bưng uống được”
thì Mẹ lắc đầu nói:“Không được, để mẹ đút cho con uống vì sữa nóng sẽ
làm con phỏng tay”. Rồi sung sướng mỉm cười thấy Trí cố gắng uống cạn ly
sữa, Mẹ nói: “Con nằm nghỉ, chút nữa ăn cơm” và Trí lễ phép: “Con cám
ơn mẹ”. Khi Mẹ Juetta quay về phòng thuốc, mọi người quan sát thấy Trí
mặc đồ bà ba trắng ngả màu vàng, ngoài khoác chiếc áo veston màu xám
trắng bị bụi đường bám dơ bẩn mà cổ thì quấn chiếc khăn lông trắng dính
bụi cát. Tuy là Trí trang phục rườm rà như thế nhưng vẫn không sao che nổi
tấm thân gầy còm, ốm yếu. Trí đã để nguyên complet nằm lên giường lim
dim mắt như gợi nhớ về dĩ vãng.

Đến 11 giờ tiếng trống báo hiệu giờ cơm trưa, tôi đến bên giường Trí

nói: “Anh Trí ra dùng cơm trưa”, Trí mệt nhọc gượng ngồi dậy nói: “Cám
ơn anh, tôi sẽ ra” rồi khập khễnh lê từng bước ra bàn ăn và cố gắng ăn nửa
chén cơm chan canh rau. Tôi đã đặc biệt thấy ngay là Trí không động đến
cá biển tuy hôm ấy cá rất tươi ngon. Mẹ Juetta thấy Trí ăn ít quá nên đến ép
Trí cố gắng ăn thêm nhưng Trí vẫn một mực chối từ: “Thưa mẹ, cám ơn mẹ,
con đã no lắm rồi”. Sau bữa ăn, tôi đem đến cho Trí một chén trà nguội để
uống và đưa Trí về giường rồi mới về nhà làng.

15 giờ chiều hôm ấy, tôi trở lại thăm và trò chuyện với Trí để tìm hiểu:

“Tôi là Xê, người Huế, vào trại đã hai năm, hiện đang giúp việc cho các
mẹ”. Trí cười nhẹ:“Tôi là Trí, Nguyễn Trọng Trí, chắc anh Xê nghe giọng
nói cũng biết tôi là người cũng ở gần Huế”. Tôi cười vui: “Vậy thì anh
Quảng Bình hay Quảng Trị phải không?” Trí gật đầu cùng với tiếng cười,
tôi lại nói: “Tôi còn nhỏ lắm, mới 21 tuổi thôi, xin anh Trí hãy gọi bằng em
cho thân mật” Trí lắc đầu nhẹ: “Anh Xê đừng quan tâm chuyện tuổi tác, tôi
cũng còn nhỏ mà”, tôi lại tò mò: “Vậy anh Trí năm nay bao nhiêu tuổi?”,
Trí nói nhỏ như vừa đủ nghe: “Hai mươi tám”, tôi cười vui nói: “Vậy là anh
làm anh đúng rồi”, Trí không chấp hay phủ nhận mà lại hỏi tôi: “Nhà anh
Xê ở mô?” tôi trả lời ngay: “Ở bên Lào, thuộc tỉnh Savanakhet lận, còn
anh?” Trí có vẻ hơi xúc động trong giọng nói: “Nhà tôi ở ngay Quy Nhơn”.
Nghe vậy nên tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên hỏi liền: “Ở ngay Quy
Nhơn mà sao anh không vào đây chữa trị?”. Sau câu hỏi này của tôi thì Trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.