GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 127

thỉnh thoảng lại nhổ ra tuyết những cục máu đã đông lại. Mấy lần cả hai
người ngã lăn ra, nhưng Pivôvarốp sau khi nghỉ thở lấy sức, anh lại nhỏm
dậy xốc nách trung úy và họ tiếp tục chệnh choạng bò lết đi trong bóng đêm
tối mờ, lạnh buốt trên cánh đồng mùa đông gió lồng lộng.

Khi hai người đã hoàn toàn kiệt sức, Ivanôpxki lau vết máu, thều thào:

“Dừng lại”, rồi ngã đập mông xuống tuyết. Bên cạnh, Pivôvarốp cũng ngã
theo. Lúc này thậm chí những gì đã xảy ra ở cái xóm nhỏ ấy họ cũng không
nhớ nữa. Họ có cảm giác là họ đã lết được đến nơi tận cùng trái đát, ở đó
không có người đàng mình mà cũng chẳng có cả bọn Đức. Pivôvarốp thở
dốc rồi anh gắng gượng ngồi dậy - tôi sẽ băng lại cho đồng chí - Pivôvarôp
thều thào rồi bắt đầu lục trong cái túi tìm cuộn băng - Trung úy bị vào đâu?

- Vào ngực, phía dưới tay ấy...

- Không sao, không sao! Xong ngay bây giờ. Tôi sẽ băng lại. Vâng,

nhanh thôi... chỗ khác à? Vâng, tôi sẽ làm cẩn thận. Vâng, tôi sẽ xé... cả áo
nữa...

Ivanôpxki nằm ngửa, cởi bao da, cởi áo khoác. Pivôvarốp sờ, nắn khắp

người anh, hai tay Pivôvarốp lạnh ngắt, run run. Máu ướt đẫm quần áo
Ivanôpxki và đã bắt đầu đông cứng lại như băng. Thêm nữa khắp người,
chỗ nào cũng đầy tuyết, Ivanôpxki run lên vì lạnh nhưng ngay sau đó anh
kìm lại được và nằm im. Dùng hai ba cuộn băng, Pivôvarốp băng chặt vết
thương ở ngực Ivanôpxki lại.

- Đau lắm à?

- Ừ. Đau lắm - Ivanôpxki gắng gượng trả lời.

- Xong rồi chứ, thắt bao da lại.

Pivôvarôp giúp người chỉ huy của mình mặc quần áo, thắt bao da... Dần

dần người Ivanôpxki nóng lên, anh sốt, mặc dầu thân thể anh vẫn lạnh toát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.