GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 131

Đến một quãng mương đầy tuyết, họ ngập ngừng dừng lại, một lần rồi

hai, ba lần… Ra hiệu cho Ivanôpxki nằm im, Pivôvarốp căng mắt nhìn vào
một vật gì đó ở phía trước. Ivanôpxki cũng không nhận ngay ra đấy là vật
gì. Sau đó, quan sát kỹ xung quanh và nhìn mãi trong đêm dày đặc, họ bắt
đầu phân biệt được những vệt tối mờ và phạm vi kích thước của chúng,
nhưng khoảng cách từ chỗ họ đến đấy thì không sao xác định được. Có thể
là bụi cây và bên cạnh, ở đằng xa là một tòa nhà nào đó và cũng có thể là
cây cao, một cây sam mộc chẳng hạn. Những vật ấy làm cả hai người phải
chú ý. Sau một phút nghỉ ngơi, Pivôvarốp khẽ động vào sườn Ivanôpxki,
nói nhỏ:

- Tôi bò lên quan sát xem sao...

Ivanôpxki không trả lời, lúc này đối với anh, nói cũng khó nhọc lắm rồi,

anh thở khò khè, chốc chốc lại khạc, nhổ xuống tuyết rồi lấy tay áo lau
miệng, một vệt máu đen bầm thấm vào áo ẩm đầy tuyết.

- Đấy, chắc là...

Nằm trên tuyết, Ivanôpxki buồn rầu nghĩ: nếu cứ ộc máu ra thế này thì

chả mấy chốc mà chết. Đầu anh ngoẹo sang một bên, trước mắt anh những
ánh lửa đang nhảy múa. Nhưng anh vẫn tỉnh táo. Cái tỉnh táo ấy buộc anh
phải đấu tranh cho chính mình, cho người chiến sĩ kia - người đang cứu
sống anh lúc này. Anh ta vất vả lắm mới đứng dậy được, nhưng anh không
thể quở trách anh ta, bởi vì, tại xóm nhỏ nọ cũng như trên cánh đồng, anh ta
là một tấm gương đáng kính phục. Giờ đây, trước người chỉ huy, anh ta hoạt
bát, tự tin, nhanh nhẹn hẳn lên. Với niềm tin tưởng, Ivanôpxki nghĩ rằng
mình đã chọn được đúng người cộng sự.

Ivanôpxki kiên nhẫn chờ đợi, một phút rồi mấy phút đã trôi qua Anh

buồn bã lắng nghe cái tiếng rất lạ, rất đáng sợ trong bộ ngực bị đạn của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.