GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 7

CHƯƠNG MỘT

- Đủ rồi! Không tranh luận nữa. Hãy tập hợp mọi người lại! - Ivanôpxki

nói với Điubin, anh chấm dứt câu chuyện và bước ra khỏi góc nhà chứa cỏ.

Chuẩn úy Điubin không đáp lại nửa lời. Điubin co đôi chân cao lêu đêu,

trong chiếc áo khoác ngụy trang trắng trông anh gày gò và vụng về. Trong
buổi hoàng hôn đầy tuyết trắng, đêm ập xuống nhanh đến nỗi các đường
nhăn nheo trên mặt của Điubin - những nếp răn rúm bởi các vết thương - tối
sẫm lại, dường như anh đang bực bội điều gì. Sau phút im lặng ngắn ngủi
biểu lộ sự bất bình với trung úy Ivanôpxki, Điubin bước lên phía trước một
cách dằn dỗi, trên con đường mờ mờ trong tuyết. Anh tiến lại phía cửa đóng
kín của nhà phơi lúa. Không cần khép cửa nữa. Điubin gạt tung cánh sang
một bên làm tấm ván cửa lung lay lệch đi.

- Nào! Tập hợp!

Ivanôpxki dừng lại lắng nghe. Tiếng rì rầm trong nhà phơi lúa bỗng

ngừng bặt, tất cả im lặng như bị thôi miên bởi một điều không tránh khỏi.
Thực ra sự yên lặng lúc này của cả phân đội là quá sức đối với mọi người...
Và chỉ khoảnh khắc sau, lộn xộn lại đã bắt đầu. Tiếng cựa quậy, đã nghe có
những tiếng nói, và rồi một người nào đó bước đầu tiên qua lỗ cửa tối om ra
khoảng tuyết trắng xóa. “Lại Pivôvarốp”, - Ivanôpxki nhận ra, anh lơ đễnh
nhìn theo cái bóng trắng chiếc áo khoác ngụy trang mới, Pivôvarốp chần
chừ trước bức tường tối nhà chứa cỏ. Cũng không để ý được lâu, Ivanôpxki
lại bị cuốn hút vào những lo toan của mình, anh lắng nghe tiếng quát tháo
hách dịch của chuẩn úy trong nhà phơi lúa.

- Ra mau! Chớ có bỏ quên một thứ gì! Sẽ không trở lại nữa đâu! -

Giọng gay gắt nhưng đầy lo âu của Điubin vẳng đến từ sau bức tường gỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.